Em gái tôi cưới chồng chỉ cho tôi mừng đúng 500k mà cả nhà đến ăn c/ỗ, lúc em gái anh cưới anh mừng cả 5 chỉ vàng, rồi 2 năm sau lúc anh v/ỡ n/ợ thì….

Ngày em gái tôi cưới, tôi gửi thiệp cho cả nhà chồng. Họ đến đủ, ăn uống vui vẻ, cười nói rôm rả. Khi mở phong bì của chồng, tôi thấy đúng 500 nghìn. Tôi nghĩ chắc anh khó khăn nên thôi, không trách.

Nhưng rồi, khi em gái anh cưới, anh chuẩn bị hẳn 5 chỉ vàng. Tôi ngỡ ngàng hỏi:
– Sao anh cho nhiều thế?
Anh bình thản đáp:
– Nhà anh chỉ có mỗi cô em gái, phải cho nó những gì tốt nhất.
– Thế còn em gái tôi?
Anh nhún vai:
– Muốn tặng nhiều thì cô tự kiếm tiền mà tặng, liên quan gì đến anh.

Câu nói như tát thẳng vào mặt tôi. Cùng là anh em ruột của vợ, chồng, nhưng trong mắt anh, “bên anh” thì xứng đáng được hết lòng, còn “bên em” thì chẳng đáng một đồng.

Hôm tiệc cưới bên nhà em gái anh, tôi ngồi nhìn anh cười nói, tay đưa vàng cho em gái mình, trong lòng chát đắng. Không phải vì số vàng, mà vì tôi hiểu rõ vị trí của tôi và gia đình tôi trong lòng anh — luôn xếp sau, và không bao giờ được đặt ngang hàng với nhà nội.

Hai năm sau, công việc làm ăn của chồng gặp biến. Một thương vụ đổ bể khiến anh vỡ nợ hơn 1 tỷ. Chủ nợ kéo đến nhà đòi, điện thoại réo không ngừng. Anh hoảng hốt gọi hết anh em bên nội, đặc biệt là cô em gái “được anh cho những gì tốt nhất”. Nhưng lần này, cô ấy chỉ nhắn một tin cụt lủn:
– Anh thông cảm, vợ chồng em đang kẹt vốn.

Kẹt vốn? Tôi biết rõ chồng cô ấy vừa tậu xe tiền tỷ, đi du lịch sang chảnh như cơm bữa. Nhưng giúp anh trai lúc khó khăn thì… không.

Giữa lúc anh tuyệt vọng nhất, chính em gái tôi và chồng nó – người mà anh từng mừng cưới đúng 500 nghìn – lại lặng lẽ mang đến 500 triệu, nói:
– Anh chị cứ lo trả bớt nợ, số còn lại từ từ tính. Nhà em không giàu, nhưng không thể để anh chị khổ như vậy.

Anh cầm tiền, tay run run, mắt đỏ hoe. Còn tôi, chỉ đứng nhìn, lòng lạnh lẽo:
– Anh thấy chưa? Người anh từng coi “liên quan gì đến mình” lại là người chìa tay cứu mình lúc hoạn nạn. Còn “cô em gái duy nhất” của anh ở đâu?

Anh không trả lời, chỉ cúi gằm mặt. Lần đầu tiên, tôi thấy anh thật sự hiểu thế nào là thiên vị, và thế nào là nhận lại đúng cách mình đã cho đi.

Từ hôm đó, anh im lặng hơn, không còn nói câu “muốn cho ai thì tự kiếm tiền” với tôi nữa… vì anh đã thấm thế nào là giá trị của tình nghĩa, và thế nào là sự lạnh nhạt của máu mủ khi chỉ biết nhận mà không biết cho.