Lúc mới cưới, tôi dành dụm tiền tiết kiệm của mình, mua một chiếc xe máy trị giá 35 triệu. Đó là phương tiện tôi dùng để đi làm, đi chợ, đi bất cứ đâu. Chồng tôi không góp một đồng, nhưng cũng vui vẻ đi cùng hôm tôi nhận xe mới.
Vài năm sau, hai vợ chồng mua ô tô. Chiếc xe máy vì thế được để không ở góc nhà, phủ bụi. Mẹ tôi ở quê vẫn đang đi chiếc xe cà tàng, mỗi lần mưa là chết máy giữa đường. Tôi nghĩ để xe ở đây lãng phí, nên bảo chồng:
– Em định đem xe về cho mẹ đi lại cho tiện.
Anh lập tức cau mày:
– Không được. Để cho chú út đi học, chú chưa có xe.
Tôi sững lại:
– Nhưng xe đó là tiền em bỏ ra mua mà, không phải của chung.
– Đã là vợ chồng thì của em cũng là của anh. Chú út anh đi học cần hơn.
Tôi cười nhạt. Cái “của em là của anh” chỉ được anh nhắc đến khi bên nội cần. Còn khi bên ngoại gặp khó, anh luôn viện đủ lý do để thoái thác.
Tôi nhẹ nhàng nhưng dứt khoát:
– Anh nhầm rồi. Cái gì mua bằng tiền riêng của em trước khi cưới, vẫn là của em. Nếu anh không muốn cho mẹ em, em sẽ tự mang về.
– Em dám à? – anh gằn giọng.
– Dám. Vì đó là quyền của em.
Hôm sau, khi anh đi làm, tôi gọi người vận chuyển chở thẳng chiếc xe về quê cho mẹ. Đến tối, anh nổi giận đùng đùng, nhưng tôi chỉ nói một câu:
– Anh muốn giữ xe cho chú, sao lúc mua không bỏ tiền mua một cái mới?
Từ hôm đó, tôi mới thấy rõ, đôi khi không phải đàn bà ích kỷ, mà vì họ đã nhường nhịn quá nhiều, để rồi bị coi cái gì cũng “của chồng trước, của vợ sau”.
Sau hôm tôi đem xe về cho mẹ, chồng giận dỗi cả tuần. Anh còn lầm bầm với họ hàng rằng tôi ích kỷ, không nghĩ cho chú út bên nội. Tôi mặc kệ, vì tôi biết mẹ ở quê đang vui lắm – lần đầu tiên bà có chiếc xe ngon lành, đi chợ hay đi thăm họ hàng cũng không sợ hỏng dọc đường.
Một tháng sau, chú út gọi điện cho chồng, giọng hốt hoảng:
– Anh ơi, em bị tai nạn nhẹ… xe em mượn của thằng bạn thì hỏng nặng, mà nó bắt đền 20 triệu.
Chồng tôi lập tức quay sang tôi, nói như trách móc:
– Thấy chưa, nếu em để cái xe máy ở đây cho chú thì đâu ra nông nỗi này.
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, đáp chậm rãi:
– Nếu lúc đó anh thực sự muốn mua xe cho chú, anh có thể bỏ tiền mua một cái mới. Nhưng anh lại chọn lấy thứ em mua bằng tiền của em, không hỏi ý kiến. Vấn đề không phải là cái xe, mà là anh luôn coi việc bên nội đương nhiên hơn bên ngoại, còn quyền của em thì không tồn tại.
Anh im lặng, nhưng tôi thấy rõ sự lúng túng trong ánh mắt. Mấy hôm sau, anh tự bỏ tiền mua cho chú út một chiếc xe máy mới. Còn tôi, không nói thêm lời nào – vì tôi biết, đôi khi im lặng là cách để người ta nhận ra mình đã sai sâu đến mức nào.
Từ đó, anh không còn dám quyết định những gì thuộc về tôi mà không hỏi trước. Và chiếc xe ở quê vẫn ngày ngày đưa mẹ tôi đi chợ, mỗi lần về, tôi lại thấy bà cười rạng rỡ, như chưa từng phải đi chiếc xe cũ ì ạch nữa.