Vì 40 tuổi vẫn chưa có tình đầu nên tôi – một công chức nhà nước đã nhắm mắt lấy đại anh thợ hút bể ph-ốt cuối phố

Tôi tên là Hà, công chức nhà nước, bốn mươi tuổi, chưa từng nắm tay ai ngoài… thầy thể dục hồi cấp hai khi ông dắt cả lớp xếp hàng.

Nghe qua, nhiều người sẽ nghĩ tôi khó tính, hoặc nhan sắc không được “dễ gần”. Nhưng thật ra, tôi chẳng quá xấu — chỉ là bình thường đến mức chẳng ai để ý, lại thêm công việc văn phòng khô khan, đi về như một con robot, nên tuổi trẻ trôi vèo mà chẳng có nổi một mối tình.

Từ năm ba mươi lăm tuổi trở đi, mỗi dịp Tết là một cuộc tra khảo tập thể. Mẹ tôi, bà hàng xóm, cô bán rau, thậm chí cả ông giữ xe cơ quan cũng thỉnh thoảng hỏi:
— Bao giờ lấy chồng?

Năm nay, mẹ tôi chuyển từ giọng than thở sang giọng đe dọa:
— Nếu con không cưới, mẹ sẽ đăng tin tìm chồng trên Facebook cho con.

Tôi biết bà làm thật. Và tôi mệt mỏi.

Một tối, trên đường từ cơ quan về, tôi gặp Hùng — anh thợ hút bể phốt ở cuối phố. Người tầm ba mươi lăm, da rám nắng, tay chai sần, quần áo thường ám mùi dầu nhớt và thứ mùi “đặc sản” nghề nghiệp. Chúng tôi vốn quen sơ, thi thoảng chào nhau.

Không hiểu sao hôm ấy, khi anh hỏi:
— Chị Hà chưa chồng nhỉ?

Tôi buột miệng:
— Ừ, hay là… cưới luôn đi?

Anh ngẩn ra ba giây, rồi cười:
— Được thôi.

Thế là xong. Không cầu hôn, không tìm hiểu. Mẹ tôi nghe tin thì mừng rỡ như vừa trúng số độc đắc. Bố tôi thì nhắc tôi phải “biết vun vén, đừng coi thường nghề người ta”.

Tôi chẳng chuẩn bị gì nhiều. Váy cưới thuê, mâm cỗ đặt sẵn, khách mời chỉ là họ hàng gần và vài đồng nghiệp. Tôi tự nhủ: “Thôi thì, cứ cưới để mẹ yên lòng. Sau này tính tiếp.”

Nhà trai đến, dẫn đầu là một người phụ nữ khoảng sáu mươi tuổi — mẹ anh Hùng. Bà mặc áo dài đỏ, tóc búi gọn, khuôn mặt hiền nhưng ánh mắt có gì đó rất… khó đoán.

Lễ cưới diễn ra như bao lễ cưới khác: trao nhẫn, uống rượu giao bôi, chụp ảnh. Tôi làm tất cả như một cái máy, không cảm xúc, chỉ mong qua nhanh.

Đến phần trao quà cưới, mọi người xôn xao. Tôi nghĩ bà sẽ đưa một phong bì hoặc bộ nữ trang nhỏ. Nhưng không.

Bà mở túi, lần lượt đặt lên bàn: bốn sổ đỏ đất ở ngoại thành, một giấy chứng nhận căn hộ chung cư mới xây, và một hộp gỗ chứa bốn cây vàng sáng lấp lánh.

Khán phòng im phăng phắc. Tôi đứng như trời trồng.

Bà mỉm cười, nói chậm rãi:
— Con trai tôi làm nghề hút bể phốt, nhưng gia đình không nghèo. Cả đời tôi và bố nó chắt chiu, đầu tư đất từ khi còn rẻ, giờ mới có để cho con dâu. Tôi chỉ mong con sống tốt với nó, đừng coi thường nghề của chồng.

Tôi thấy sống mũi mình cay cay. Suốt thời gian qua, tôi đã mặc định anh và gia đình anh ở “tầng dưới” so với mình — một công chức ổn định, có bằng cấp. Nhưng thực tế, họ vừa khiêm nhường, vừa khôn ngoan, vừa giàu theo cách thầm lặng.

Tối đó, khi về nhà chồng, tôi thấy anh Hùng lúi húi rửa bộ đồ nghề. Anh quay sang, cười:
— Em biết không, nghề này nuôi cả gia đình anh ăn học, mua đất. Cái gì đáng tự hào thì phải giữ.

Tôi im lặng, rồi bất giác mỉm cười. Có lẽ, đám cưới “bốc đồng” này không hẳn là một sai lầm.

Vài tháng sau, tôi bắt đầu nhận ra anh không chỉ giỏi kiếm tiền, mà còn chân thành, tử tế. Và trong lòng tôi, một thứ tình cảm mới mẻ, chậm rãi nảy mầm.

Ngày tôi trao lại cho mẹ chồng chùm chìa khóa căn chung cư để nhờ bà cho thuê, bà chỉ cười:
— Của hồi môn không chỉ để giàu có hơn, mà để nhắc con rằng hạnh phúc cũng cần được vun đắp như đất đai.

Tôi hiểu, từ hôm ấy, mình đã thôi coi cuộc hôn nhân này là “lấy đại”.