Mẹ chồng đưa tôi 2 triệu để nấu 20 mâm cỗ mừng thọ 60 tuổi, đến ngày, tôi bê lên 20 thùng mì gói và nói 1 câu khiến cả họ x/anh lé/t m/ặt m/ày…

Tôi về làm dâu nhà chồng đã gần 10 năm. Cuộc sống vốn không khá giả, nhưng tôi luôn cố gắng hết sức vun vén gia đình. Chồng làm công nhân, lương ba cọc ba đồng, còn tôi mở một quán nước nhỏ trước ngõ. Hễ trong nhà có chuyện lớn nhỏ gì, tôi đều đứng mũi chịu sào, nhưng dường như trong mắt mẹ chồng, tôi vẫn chỉ là “con dâu nghèo túng”.

Ngày mẹ tròn 60 tuổi, bà muốn tổ chức một bữa tiệc thật linh đình, mời họ hàng xa gần đến chung vui. Mấy hôm trước, bà gọi tôi vào buồng, dúi vội vào tay tôi 2 triệu rồi nói:
– Con đi chợ lo cho mẹ 20 mâm cỗ. Làm cho tử tế, để họ hàng khỏi chê cười.

Tôi sững sờ. Hai triệu đồng, trong thời buổi này, e rằng chỉ đủ mua vài bó rau với cân thịt. Tôi ngập ngừng hỏi lại:
– Mẹ ơi, hai mươi mâm thì chắc cần nhiều hơn…
Mẹ chồng trừng mắt:
– Nhà này khó khăn, chẳng lẽ con muốn bày vẽ làm gì? Cứ xoay xở đi, khéo léo thì thiếu gì cách!

Tôi cắn môi, không nói thêm gì. Nhưng trong lòng thì quặn thắt. Tôi biết, nếu hôm đó mâm cỗ không ra hồn, người ta sẽ chẳng trách ai khác ngoài tôi – đứa con dâu “nội trợ chính”. Họ sẽ bảo tôi vụng, sẽ nói tôi coi thường mẹ chồng.

Suốt mấy ngày, tôi trằn trọc suy nghĩ. Nếu vay mượn bạn bè để làm cỗ, tôi biết chắc mình chẳng bao giờ trả nổi. Mà bỏ mặc cũng không xong. Tôi nhìn chồng, thấy anh lặng lẽ mà thương, nhưng anh cũng bất lực. Tiền lương tháng vừa rồi anh mới đưa mẹ để sắm sửa.

Cuối cùng, tôi nghĩ ra một cách. Có thể nhiều người sẽ chê cười, nhưng tôi tin chỉ khi làm như vậy, họ mới hiểu nỗi lòng của tôi.

Ngày mừng thọ, họ hàng nội ngoại kéo đến đông kín. Ai nấy đều háo hức chờ xem bữa tiệc “trọng đại”. Trong sân, mấy chiếc bàn dài đã được kê ngay ngắn. Đúng giờ, tôi cùng chồng bê ra từng thùng mì gói, xếp thành 20 chồng cao ngất. Mọi người tròn mắt ngơ ngác, xì xào bàn tán. Mẹ chồng mặt tái mét, giọng run lên:
– Cái gì đây? Sao lại thế này?

Tôi bình tĩnh đứng lên, nhìn thẳng vào họ hàng, rồi nói chậm rãi:
– Mẹ đưa con 2 triệu, dặn lo 20 mâm cỗ. Con suy đi tính lại, với số tiền ấy, chỉ có mì gói mới đủ cho mỗi người một bát. Con không dám thêm thắt hay bày vẽ, chỉ làm đúng theo khả năng của 2 triệu đồng này.

Không gian bỗng im phăng phắc. Mấy bà cô trong họ nhìn nhau, mặt biến sắc. Người thì tặc lưỡi, người thì quay đi, nhưng ai nấy đều thấy rõ sự thật: với ngần ấy tiền, chẳng ai có thể nấu nổi một bữa tiệc ra hồn.

Tôi hít sâu, giọng nghẹn lại:
– Con làm dâu mười năm nay, chưa bao giờ muốn mẹ mang tiếng thiếu thốn. Con có thể chịu nhịn ăn, nhịn mặc, nhưng con không thể biến số tiền ít ỏi thành mâm cao cỗ đầy. Nếu họ hàng có trách, xin trách con, nhưng cũng xin hiểu cho nỗi khó khăn của gia đình mình.

Mẹ chồng ngồi thụp xuống ghế, im lặng. Lần đầu tiên, bà không còn lời nào để trách móc tôi. Cả họ hàng cũng cúi đầu, chẳng ai dám chê bai thêm một câu.

Bầu không khí nặng nề phủ xuống. Rồi một bác họ đứng dậy, tiến lại gần tôi. Bác đặt nhẹ tay lên vai tôi, thở dài:
– Con nói đúng. Lỗi không phải ở con. Cả nhà ai cũng biết, con đã tần tảo vì gia đình này suốt mấy năm qua. Hôm nay, thay vì trách móc, chúng ta hãy cùng góp tay, góp sức lo cho bữa tiệc, để vừa có niềm vui, vừa để mẹ thêm ấm lòng.

Nghe vậy, vài người họ hàng vội vàng móc ví, người góp vài trăm, người góp vài triệu. Cả chồng tôi cũng mạnh dạn đứng lên:
– Con trai mẹ bao năm nay chưa báo đáp được gì. Hôm nay, con xin góp thêm để bữa tiệc chu toàn, không để vợ một mình gánh vác.

Nước mắt tôi trào ra. Tôi chưa bao giờ nghĩ, câu nói hôm ấy lại khiến cả họ nhìn lại, để rồi hiểu cho nỗi lòng của mình.

Cuối cùng, bữa tiệc vẫn diễn ra, tuy đơn giản nhưng đầm ấm. Những món ăn nóng hổi được bày ra nhờ sự chung tay của cả nhà. Ai cũng vui vẻ, tiếng cười rộn ràng vang khắp sân.

Đêm ấy, sau khi mọi người ra về, mẹ chồng lặng lẽ đến bên tôi. Bà nắm chặt tay, ánh mắt thoáng đỏ hoe:
– Mẹ… xin lỗi con. Lâu nay mẹ nghĩ sai về con nhiều quá. Con đã chịu đựng quá nhiều, mà chưa bao giờ than trách. Hôm nay, mẹ mới thật sự hiểu con.

Tôi cũng nghẹn ngào, ôm lấy bà. Dù cuộc sống phía trước còn khó khăn, nhưng ít nhất, trong giây phút ấy, tôi biết rằng mình đã được thấu hiểu. Và đôi khi, một câu nói thẳng thắn cũng đủ lay động cả một gia đình.