Nam chưa đủ lớn để hiểu hết chuyện người lớn. Em chỉ biết rằng, trước đây mỗi buổi tối luôn có mẹ kể chuyện cổ tích, còn ba thì bế lên vai đưa đi vòng quanh sân. Thế rồi một ngày, cả hai bỗng dưng biến mất khỏi thế giới nhỏ bé của em. Nam được gửi sang nhà bà nội – một người đàn bà già nua, mắt mờ, chân yếu. Bà thương cháu vô cùng, nhưng chẳng thể thay thế được khoảng trống mênh mông trong lòng đứa trẻ.
Một buổi chiều mưa tầm tã, Nam ngồi bên cửa sổ nhìn giọt nước rơi lộp độp ngoài mái tôn. Cậu bé khẽ hỏi bà, giọng run run:
– Bà ơi, sao mẹ đi lâu quá, chưa về với con?
Người bà nghẹn lời, chỉ biết xoa đầu cháu:
– Mẹ con giờ… ở nơi khác rồi, không về nữa.
Nhưng Nam còn nhỏ, chưa hiểu. Trong đầu em chỉ nghĩ: nếu mẹ đi đâu đó, chắc mẹ sẽ về. Hoặc nếu em đi tìm, nhất định sẽ gặp mẹ. Nghĩ thế, cậu bé bỗng chạy vụt ra ngoài, mặc kệ cơn mưa nặng hạt.
Đường phố nhập nhòa trong nước. Nam mặc chiếc áo mưa cũ kỹ, bàn chân nhỏ bé lội trong vũng nước lạnh buốt. Người ta thấy một cậu bé lon ton bước đi, miệng lẩm nhẩm gọi:
– Mẹ ơi… con tìm mẹ đây…
Có lần em vấp ngã, đầu gối rướm máu, nhưng lại nhanh chóng đứng lên, tiếp tục bước. Trong tâm trí non nớt, con đường dẫn ra chợ chính là nơi mẹ từng dắt em đi. Chắc mẹ sẽ ở đó.
Người đi đường bắt gặp, vội dừng xe hỏi:
– Con ơi, đi đâu mà một mình giữa trời mưa thế này?
Nam ngước đôi mắt đỏ hoe:
– Con đi tìm mẹ. Mẹ bỏ con lâu lắm rồi…
Người lớn nghe mà nhói lòng. Có người muốn đưa em về, nhưng Nam giãy giụa:
– Không! Con phải tìm mẹ, mẹ đang chờ con.
Tin đứa bé 4 tuổi đi bộ tìm mẹ trong mưa nhanh chóng lan ra xóm nhỏ. Một người hàng xóm nhận ra, vội chạy về báo cho bà nội. Bà hoảng hốt, đôi chân run rẩy lao đi, tim thắt lại khi thấy cháu mình ướt sũng dưới mái hiên một căn nhà ven đường, mắt ráo hoảnh nhìn xa xăm.
Bà ôm lấy cháu, nhưng Nam nức nở:
– Bà ơi, mẹ bỏ con thật rồi phải không?
Nước mắt người bà hòa lẫn nước mưa, không biết trả lời thế nào. Cháu bà đâu có lỗi. Lỗi là ở những người lớn ích kỷ, mải mê tìm hạnh phúc riêng mà quên đi trái tim trẻ thơ.
Và rồi, như một phép màu, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện. Là mẹ em – chị Mai. Hôm nay chị tình cờ về thăm bà, không ngờ lại chứng kiến cảnh tượng ấy.
Nam ngẩng lên, đôi mắt tròn xoe. Trong khoảnh khắc, em như không tin nổi, đôi chân bé nhỏ khuỵu xuống. Em bật khóc òa, lao về phía mẹ, nghẹn ngào thốt lên:
– Mẹ ơi, mẹ về với con rồi à?
Khoảnh khắc ấy khiến những người đứng quanh lặng đi. Một câu nói non nớt mà chất chứa nỗi khát khao tình mẫu tử đến xé lòng.
Chị Mai ôm chặt con, trái tim nhói buốt. Từ ngày đi bước nữa, chị nghĩ mình đã sắp xếp ổn thỏa. Nhưng giờ đây, chị nhận ra con trai vẫn là linh hồn, là sự sống của chị. Không một người đàn ông nào, không một mái ấm nào có thể thay thế được ánh mắt ngây thơ ấy.
Chị òa khóc, thì thầm trong tiếng nấc:
– Con ơi, mẹ xin lỗi… Mẹ đã sai rồi. Từ nay, mẹ sẽ không bỏ con nữa.
Cơn mưa vẫn xối xả, nhưng trong vòng tay mẹ con họ, một hơi ấm kỳ lạ lan tỏa. Nam dụi đôi mắt ướt nhòe, ôm chặt mẹ hơn, như sợ mẹ sẽ tan biến.
Ngày hôm đó, hình ảnh một cậu bé 4 tuổi đi bộ trong mưa tìm mẹ, cùng câu nói: “Mẹ ơi, mẹ về với con rồi à?” đã khiến hàng triệu trái tim thổn thức. Người ta giật mình nhận ra: trong khi người lớn mải mê tranh giành, tính toán, thì có những đôi mắt trẻ thơ chỉ cần một vòng tay, một sự hiện diện giản đơn của mẹ.
Và cũng từ giây phút ấy, chị Mai quyết định từ bỏ tất cả hào nhoáng, trở về sống bên con. Bởi chị hiểu: chẳng có hạnh phúc nào lớn lao hơn việc được cùng con đi qua những năm tháng tuổi thơ, dù nghèo khó, dù mưa gió ngoài kia có xối xả đến đâu.