Cả nhà tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày rơi vào cảnh này. Bố tôi đột quỵ, nằm viện cấp cứu. Chi phí điều trị mỗi ngày tốn kém, chỉ riêng viện phí đã lên đến vài chục triệu. Tôi và mẹ chạy vạy khắp nơi, gom góp từng đồng, nhưng vẫn thiếu.
Tôi quay sang vợ, trong lòng tin chắc cô ấy sẽ không ngần ngại giúp đỡ. Vợ tôi làm quản lý cấp cao, lương tháng 50 triệu, so với nhiều người, cô ấy thuộc dạng khá giả. Tôi nghĩ đơn giản, cô ấy là con dâu, bố tôi cũng là bố cô ấy, bỏ ra 20 triệu viện phí chắc không khó.
Nhưng khi tôi vừa mở lời, cô ấy nhếch môi, đáp gọn lỏn:
— “Thóc đâu mà nuôi gà rừng?”
Câu nói ấy như nhát dao cắt phăng chút niềm tin cuối cùng trong tôi. Mẹ tôi chết lặng, hai tay run run cầm tập hóa đơn viện phí. Bà chưa từng nghĩ đến cảnh mình phải nghe con dâu thốt ra câu phũ phàng với chồng, với bố chồng như thế.
Tôi gằn giọng hỏi lại:
— “Em nói vậy là có ý gì? Bố anh nằm viện, em cũng không muốn góp một đồng à?”
Vợ tôi điềm nhiên, vẫn giọng sắc lạnh:
— “Anh thử nghĩ xem, tôi lấy tiền mồ hôi công sức mình đi làm, cớ gì phải đổ vào người khác? Tôi còn phải để dành cho con tôi, cho tương lai của chính tôi. Anh muốn lo cho bố thì tự xoay sở, đừng nhìn sang tôi.”
Tôi nghẹn họng, vừa tức vừa đau. Người đàn bà tôi cưới về, hóa ra chỉ coi bố mẹ tôi như “người ngoài”.
Đúng lúc đó, từ phòng bệnh, bác sĩ bước ra thông báo: “Nếu không đóng ngay 20 triệu thì chúng tôi không thể tiếp tục truyền thuốc đặc trị cho bệnh nhân.”
Mẹ tôi òa khóc, ngồi sụp xuống ghế. Tôi run rẩy lấy điện thoại gọi bạn bè vay tạm, mà tay không ngừng run. Còn vợ tôi, vẫn đứng khoanh tay nhìn, như thể mọi chuyện chẳng liên quan.
Câu chuyện này chẳng phải kết thúc ở việc xoay đâu ra 20 triệu nữa, mà còn mở ra một bi kịch khác: khi lòng người trong gia đình rạn nứt, thì dù có tiền tỷ cũng chẳng mua lại được sự gắn bó.
May mắn thay, sau khi tôi chạy vạy khắp nơi, cuối cùng cũng gom đủ số tiền để đóng viện phí cho bố. Bố tôi qua cơn nguy kịch, nhưng vẫn còn nằm bất động, cần điều trị lâu dài.
Nhìn bố thở hổn hển sau ống thở oxy, tim tôi thắt lại. Nhưng nỗi đau chưa kịp nguôi thì trong lòng lại trào dâng nỗi uất hận — người đáng lẽ phải cùng tôi gánh vác, lại đứng ngoài như khán giả.
Mấy hôm sau, khi tôi từ bệnh viện về nhà, mệt mỏi rã rời, vợ tôi vẫn ngồi trước bàn trang điểm, tay lướt điện thoại, miệng cười nhạt:
— “Thấy chưa, không có tôi thì anh vẫn xoay được mà. Vậy thì đừng trách tôi vô tâm.”
Tôi lặng đi một lúc, rồi buột miệng:
— “Nhưng anh không ngờ, em có thể nhẫn tâm đến mức ấy. Anh còn nghĩ chúng ta là một gia đình…”
Vợ tôi cắt ngang:
— “Gia đình thì cũng phải rõ ràng. Tôi đi làm, tôi kiếm tiền, tôi có quyền tiêu cho tôi và con tôi. Bố mẹ anh, anh phải có trách nhiệm lo. Tôi không phải cái máy rút tiền cho nhà anh.”
Lời cô ấy nói khiến máu tôi dồn lên não. Tôi gào lên:
— “Nếu đã coi bố mẹ anh như người dưng, thì đừng trách một ngày nào đó, anh cũng coi em như người dưng!”
Căn nhà chìm trong im lặng, chỉ còn tiếng thở hắt nặng nề của cả hai.
Đêm ấy, tôi không ngủ nổi. Tôi ngồi bên giường con trai, nhìn nó ngủ ngoan lành mà tim quặn thắt. Tôi tự hỏi, lớn lên nó sẽ nhìn bố mẹ nó thế nào? Một người bố bất lực, một người mẹ lạnh lùng… Liệu gia đình này còn đáng để nó tự hào?
Sáng hôm sau, khi tôi quay lại viện, mẹ tôi kéo tôi sang một góc, mắt đỏ hoe:
— “Con à, thôi thì mẹ nói thật… nếu vợ con đã coi khinh bố mẹ như thế, thì con nên nghĩ lại. Người ta giàu tiền giàu bạc mà thiếu tình nghĩa, thì cũng chỉ là cái bóng lạnh lẽo thôi.”
Tôi lặng người. Lần đầu tiên, mẹ tôi – người vốn nhẫn nhịn, lại khuyên tôi phải cân nhắc lại cuộc hôn nhân này.
Câu hỏi cứ day dứt trong tôi: Giữ một cuộc hôn nhân nhưng mất đi tình nghĩa, hay buông tay để tìm lại sự bình yên cho cả hai?