“Bà về quê đi, đừng có lợ;i dụ;;n;;g con gái bà nữa! Tiền này là của tôi, của gia đình tôi!”

Tôi là Lan, một cô vợ trẻ 28 tuổi, sống trong căn hộ nhỏ ở ngoại ô thành phố. Cuộc hôn nhân với Minh – chồng tôi – bắt đầu từ tình yêu say đắm ở đại học, nhưng dần dần, những vết nứt xuất hiện. Minh là kỹ sư xây dựng, lương cao nhưng keo kiệt đến mức khó tin. Anh luôn tính toán chi li từng đồng, từ tiền chợ đến quà tặng sinh nhật. Còn tôi, làm nhân viên ngân hàng, thu nhập ổn nhưng luôn phải “báo cáo” mọi chi tiêu. Mâu thuẫn giữa chúng tôi không phải là những trận cãi vã ầm ĩ, mà là sự im lặng ngột ngạt, nơi Minh luôn coi tiền là trên hết, còn tôi coi gia đình là tất cả.

Mẹ tôi, bà Hoa, sống ở quê, một mình sau khi bố mất. Bà bị bệnh tim, cần tiền thuốc thang hàng tháng. Tôi thường lén gửi tiền cho bà, vì nếu Minh biết, anh sẽ nổi giận. “Em gửi tiền cho mẹ em hoài, còn nhà anh thì sao? Anh em anh ở quê cũng khó khăn lắm!” Minh hay nói thế, dù anh gửi tiền cho mẹ chồng đều đặn mà không hỏi ý tôi. Tôi nuốt nước mắt, nghĩ rằng hôn nhân là nhẫn nhịn. Nhưng lần này, mọi thứ thay đổi.

Chiều hôm ấy, tôi rút 50 triệu từ tài khoản tiết kiệm chung – số tiền chúng tôi dành dụm cho kế hoạch mua nhà. Tôi biết Minh sẽ giận, nhưng mẹ tôi cần phẫu thuật gấp. Bà gọi điện khóc: “Lan ơi, mẹ không chịu nổi nữa. Bác sĩ bảo phải mổ, không thì…” Tôi không chần chừ, hẹn gặp mẹ ở quán cà phê gần nhà, lén lút như kẻ trộm. Khi đưa cục tiền cho bà, tay tôi run run: “Mẹ cầm lấy, lo chữa bệnh đi. Con sẽ giải thích với anh Minh sau.” Bà Hoa nắm tay tôi, mắt đỏ hoe: “Con khổ vì mẹ rồi.”

Nhưng chưa kịp nói gì thêm, Minh lao vào quán như một cơn bão. Anh mặt đỏ gay, mắt long sòng sọc: “Lan! Em làm gì vậy? Đó là tiền của chúng ta!” Hóa ra, anh theo dõi tôi từ nhà, nghi ngờ vì thấy tôi rút tiền. Anh giật phắt cục tiền từ tay mẹ tôi, hét lên: “Bà về quê đi, đừng có lợi dụng con gái bà nữa! Tiền này là của tôi, của gia đình tôi!” Mẹ tôi sững sờ, nước mắt lăn dài, còn tôi chết lặng. Mọi người trong quán nhìn chúng tôi, thì thầm. Tôi cố kéo anh lại: “Anh, để em giải thích. Mẹ cần tiền mổ tim…” Nhưng Minh không nghe, anh đẩy tôi ra: “Giải thích gì? Em lúc nào cũng nghĩ cho mẹ em, còn anh thì sao? Em phản bội anh!” Anh bỏ đi, để lại mẹ tôi ngồi đó, run rẩy.

Tối hôm ấy, về nhà, mâu thuẫn bùng nổ. Minh đập bàn: “Em nghĩ anh ngu à? 50 triệu! Em cho mẹ em hết, rồi nhà mình sống sao? Em ích kỷ quá, Lan!” Tôi khóc: “Anh mới ích kỷ! Mẹ em bệnh nặng, anh không quan tâm sao? Tiền đó là chung, nhưng mạng người quan trọng hơn!” Minh cười khẩy: “Mạng người? Bà ấy già rồi, sống bao lâu nữa? Còn chúng ta trẻ, phải lo tương lai!” Câu nói ấy như dao cắt tim tôi. Chúng tôi cãi nhau suốt đêm, Minh đòi ly hôn, còn tôi quyết định sẽ rời đi nếu anh không thay đổi.

Sáng hôm sau, Minh vẫn giận dữ, cầm cục tiền đi làm, bảo sẽ gửi lại ngân hàng. Tôi ở nhà, gọi cho mẹ, an ủi bà. Nhưng chiều muộn, Minh về nhà với vẻ mặt tái mét, tay cầm cục tiền, quỳ xuống trước mặt tôi: “Lan, anh sai rồi. Anh… anh xin lỗi.” Tôi ngạc nhiên: “Anh sao vậy?” Minh kể, giọng run run: “Anh mang tiền đến ngân hàng, nhưng nhân viên kiểm tra… hóa ra, số tiền này là giả. Toàn bộ là tiền giả!” Tôi sững sờ. Tiền giả? Tôi rút từ tài khoản thật mà!

Twist bất ngờ lộ ra khi Minh kể tiếp. Hóa ra, số tiền 50 triệu tôi rút không phải từ tài khoản chung, mà từ một khoản Minh lén giấu. Tháng trước, Minh đã nhận hối lộ từ công trình xây dựng – 50 triệu tiền “bôi trơn” từ nhà thầu. Anh giấu tôi, thay thế số tiền thật trong tài khoản bằng tiền giả để che mắt. Khi tôi rút tiền, thực chất là rút tiền giả mà anh đã chuẩn bị. Minh nghĩ tôi sẽ không phát hiện, nhưng khi anh mang đến ngân hàng, nhân viên phát hiện ngay. Anh suýt bị bắt, may mắn chỉ bị cảnh cáo vì “không biết”.

Sự thật khiến Minh nhục nhã ê chề. Anh, người luôn rao giảng về tiền bạc và trách nhiệm, lại là kẻ tham lam, nhận hối lộ. Còn tôi, người bị anh mắng là ích kỷ, lại vô tình “cứu” anh khỏi tù tội bằng cách dùng tiền giả cho mẹ. Nếu tôi không rút, anh sẽ tiếp tục dùng tiền thật cho việc xấu. Mẹ tôi, khi biết chuyện, chỉ cười buồn: “Thôi, con ơi, để mẹ lo. Mẹ bán đất ở quê được ít tiền, đủ mổ.” Hóa ra, bà đã giấu tôi về tài sản riêng.

Mâu thuẫn giữa tôi và Minh không chỉ là tiền bạc, mà là sự dối trá. Minh quỳ xin lỗi, hứa sẽ thay đổi, trả lại tiền hối lộ. Tôi tha thứ, nhưng lòng tin đã rạn nứt. Chúng tôi bắt đầu lại, nhưng tôi biết, cục tiền ấy đã thay đổi tất cả. Minh giờ đây, mỗi khi nhìn tiền, lại nhớ đến sự nhục nhã, và học cách trân trọng gia đình hơn.

Từ đó, Minh trở thành người chồng mẫu mực, gửi tiền cho mẹ tôi đều đặn. Còn tôi, tôi học được rằng, sự thật đôi khi đau đớn, nhưng nó là chìa khóa để giải thoát. Cuộc đời như một cục tiền – nhìn bên ngoài đẹp đẽ, nhưng bên trong có thể là giả tạo. Và twist lớn nhất là, chính lòng tham của Minh đã tự đánh bại anh ta.