Mẹ vợ tôi lên thành phố ở lại 1 tuần để thăm con gái, chăm sóc cháu nhỏ. Trước khi về, vợ tôi dúi cho mẹ một túi quà to, vừa là tấm lòng con gái, vừa để bố mẹ ở quê có chút thêm thắt.
Nhưng ngay khi bà vừa bước ra khỏi cổng, tôi thoáng thấy bóng dáng mẹ cầm túi mà cười một cách khó hiểu. Một thoáng nghi ngờ trào lên, tôi liền chạy theo, giật lấy chiếc túi lục tung trước mặt cả xóm.
– “Đồ trong này có đúng là quà cho mẹ không, hay còn có thứ khác?” – tôi gằn giọng.
Mẹ vợ sững người, chưa kịp phản ứng thì bố vợ từ trong sân bước ra. Thấy cảnh con rể hỗn xược, ông đỏ bừng mặt, định lao tới tát thẳng cho một cái.
– “Mày coi thường bố mẹ vợ thế à? Có giỏi thì buông tay ra!”
Chúng tôi giằng co, túi đồ bị kéo qua kéo lại, đến mức bung toạc. Ngay khoảnh khắc ấy, từ trong túi rơi ra không phải chỉ là mấy cân đặc sản quê hay hộp thuốc bổ… mà là một tập phong bì dày cộm, kèm theo cuốn sổ đỏ đỏ chói.
Không khí sững lại. Tôi chết điếng, vợ tôi tái mét, còn bố vợ lặng người nhìn vợ mình.
Tôi run run nhặt lên:
– “Đây… đây chẳng phải là sổ đỏ căn nhà mới xây của chúng con sao? Sao lại ở trong túi mẹ?”
Mẹ vợ mặt cắt không còn giọt máu, ấp úng:
– “Mẹ… mẹ chỉ muốn giữ hộ, sợ hai đứa còn trẻ dại…”
Bố vợ lập tức hiểu ra, mắt ông quắc lên:
– “Bà giấu tôi bao lâu nay? Đây là tài sản của vợ chồng nó, bà mang đi thì định bụng gì?”
Cả sân im phăng phắc, hàng xóm bu lại đông nghẹt. Mẹ vợ rụt rè nhìn chồng rồi nhìn con gái, không nói thêm được câu nào. Tôi nuốt khan, bỗng thấy gáy mình lạnh buốt…
Bởi ngay phía dưới tập phong bì, còn có một lá đơn ly hôn chưa ký tên.
Vợ tôi run rẩy, giật lấy, đọc qua rồi khóc òa. Cả nhà sụp xuống một cơn bão không ai ngờ tới.