Tôi sinh ra và lớn lên trong một ngôi làng nhỏ. Ở cuối con đường làng, có một căn nhà gỗ cũ kỹ, nơi một ông lão 70 tuổi sống một mình suốt mấy chục năm. Người ta gọi ông là “ông Hạc”. Không ai trong làng hiểu rõ quá khứ của ông, chỉ biết rằng ông đặt ra một quy tắc kỳ lạ: tuyệt đối không cho phụ nữ bước vào nhà mình.
Phụ nữ đi ngang, ông đóng sập cửa. Ai lỡ chạm vào bậc thềm, ông liền gắt gỏng xua đuổi. Chính vì vậy, ngôi nhà trở thành điều cấm kỵ, đầy bí ẩn. Người lớn thì né tránh, trẻ con thì hiếu kỳ. Riêng tôi, càng lớn lên, sự tò mò càng dâng cao.
Một đêm trăng mờ, khi gió rít qua hàng tre, tôi quyết định làm điều mà cả làng không ai dám thử: lén vào căn nhà đó.
Khi kim đồng hồ điểm nửa đêm, tôi len lén băng qua con ngõ vắng, tim đập thình thịch. Cánh cổng gỗ mục nát kẽo kẹt mở ra. Trong bóng tối, ngôi nhà hiện ra âm u, như nuốt chửng tôi vào.
Bên trong, căn nhà im ắng đến mức tôi nghe rõ tiếng tim mình. Mùi gỗ cũ lẫn với mùi ẩm mốc khiến tôi nghẹt thở. Tôi bước từng bước chậm rãi, đôi mắt quen dần với bóng tối.
Rồi tôi chợt sững người.
Khắp bốn bức tường treo đầy chân dung phụ nữ. Có bức được vẽ bằng than chì, có bức bằng màu nước đã phai nhạt. Hàng chục, thậm chí hàng trăm gương mặt với ánh mắt khác nhau: buồn bã, u sầu, thậm chí có cả nụ cười dịu dàng. Nhưng tất cả đều toát lên một cảm giác lạnh lẽo khó tả, như họ đang dõi theo từng bước chân tôi.
Giữa gian phòng chính, đặt ngay ngắn một bức tượng bán thân của một người phụ nữ trẻ, gương mặt hiền hậu, mái tóc dài buông xõa. Ánh trăng lọt qua khe cửa sổ rọi xuống, làm bức tượng như có hồn, sống động đến rợn người.
Tôi run rẩy, lùi lại, nhưng bất chợt nghe tiếng ho khàn vọng ra từ phía sau:
— “Ai… ai dám vào đây?”
Tôi quay phắt lại. Ông lão Hạc đứng đó, dáng người gầy gò, đôi mắt già nua nhưng vẫn sáng quắc. Ánh nhìn ấy như xuyên thấu tim gan tôi. Tôi lắp bắp xin lỗi, nhưng ông chỉ thở dài, rồi ngồi xuống chiếc ghế gỗ.
Ông không nổi giận, mà bắt đầu kể.
Năm 20 tuổi, ông từng có một mối tình sâu đậm với một cô gái tên Lan. Cả làng đều ngưỡng mộ tình cảm của họ. Nhưng trong một tai nạn, cô Lan qua đời ngay trước ngày cưới. Cú sốc ấy khiến ông Hạc như hóa đá. Ông thề sẽ không để bất kỳ người phụ nữ nào bước vào căn nhà nữa, bởi trong tim ông chỉ có duy nhất một hình bóng.
Những bức vẽ, những bức tượng kia, chính là cách ông lưu giữ ký ức. Hàng đêm, ông ngồi một mình, vẽ đi vẽ lại gương mặt ấy từ trong trí nhớ. Năm này qua năm khác, ông biến ngôi nhà thành “ngôi đền kỷ niệm” của riêng mình, để thờ phụng tình yêu đã mất.
Nghe đến đây, tôi rùng mình không phải vì sợ hãi, mà vì cảm nhận được nỗi đau và sự cô độc tột cùng trong giọng nói khản đặc của ông. Người ta nghĩ ông lập dị, nhưng thực ra ông chỉ là một người đàn ông già nua, bị kẹt trong quá khứ không thể thoát ra.
Ông nhìn tôi, ánh mắt dịu lại:
— “Cháu là người đầu tiên dám bước vào nơi này. Cháu thấy đó… chẳng có ma quỷ gì cả. Chỉ có một kẻ già khờ vẫn đang trò chuyện với ký ức của mình.”
Tôi không biết nói gì, chỉ im lặng cúi đầu. Đêm hôm ấy, tôi ra khỏi nhà ông khi trời gần sáng, lòng nặng trĩu.
Sau này, mỗi lần đi ngang qua ngôi nhà gỗ, tôi không còn sợ hãi nữa. Thay vào đó, tôi thấy thương cảm cho một trái tim đã chôn vùi nửa thế kỷ chỉ vì một lời hẹn ước dang dở.
Câu chuyện của ông khiến tôi hiểu: có những vết thương thời gian không bao giờ chữa lành, chỉ có thể học cách chung sống cùng nó.