Tôi được thăng chức, lương tháng tăng lên 80 triệu, chồng nghe tin liền nâng mức phụ cấp cho mẹ chồng lên 30 triệu, tôi lẳng lặng làm một việc khiến cả nhà chồng n/áo loạ/n…
Tôi năm nay 34 tuổi, vừa được bổ nhiệm lên vị trí phó giám đốc nhân sự. Mức lương từ 40 triệu tăng vọt lên 80 triệu mỗi tháng. Với tôi, đó không chỉ là tiền, mà là kết quả của cả chục năm lao tâm khổ tứ, hi sinh thời gian bên con cái, gồng mình nơi công sở.
Chồng tôi – Quang – khi nghe tin, ban đầu tỏ ra hãnh diện. Anh khoe với bạn bè, hàng xóm: “Vợ tôi giỏi lắm, giờ lương gấp đôi rồi”. Nhưng niềm vui chưa kéo dài bao lâu, anh bất ngờ tuyên bố:
– Từ tháng này, anh sẽ tăng tiền phụ cấp gửi cho mẹ lên 30 triệu. Mẹ có con gái, con trai, nhưng mình khá giả nhất, không thể để mẹ thiệt thòi.
Tôi sững sờ. Từ trước đến nay, chúng tôi thống nhất gửi cho mẹ 10 triệu mỗi tháng – số tiền đủ để bà sống sung túc ở quê. Mẹ vốn không thiếu thốn gì, thậm chí nhiều lần còn gọi tôi: “Con ơi, mẹ chưa tiêu hết, gửi ít thôi”. Thế mà giờ, chỉ vì tôi thăng chức, chồng lại coi chuyện gửi gấp ba lần là lẽ đương nhiên.
Tôi cố giữ bình tĩnh:
– Anh à, 30 triệu là quá nhiều. Mẹ chẳng tiêu đến đâu. Nếu mình có thêm, nên để dành cho con học hành hoặc đầu tư, phòng lúc ốm đau.
Nhưng Quang gạt đi:
– Em kiếm được thì càng nên báo hiếu. Đừng tính toán, anh đã quyết rồi.
Tôi cắn môi. Trong ánh mắt anh, tôi thấy rõ một điều: anh coi tiền tôi làm ra cũng là “tài sản chung”, muốn dùng thế nào thì dùng. Tôi im lặng, nhưng trong lòng sục sôi.
Tối đó, tôi đăng nhập vào tài khoản, khóa toàn bộ thẻ phụ của chồng, đồng thời chuyển phần lớn lương sang sổ tiết kiệm đứng tên riêng. Sáng hôm sau, khi Quang định chuyển khoản cho mẹ, anh tái mặt vì không thực hiện được.
– Em làm cái gì thế này? – Anh quát, mặt đỏ gay.
Tôi nhìn thẳng:
– Anh nghe rõ đây. Đây là tiền tôi làm ra. Tôi sẵn sàng báo hiếu mẹ, nhưng phải ở mức hợp lý. Đừng hòng động vào một đồng nếu anh cứ quyết định một mình.
Không khí trong nhà đặc quánh. Quang gằn giọng:
– Em dám nói với chồng thế à? Em coi anh là gì?
Tôi không né tránh:
– Là chồng, nhưng không phải người nắm toàn quyền với mồ hôi nước mắt của tôi. Nếu anh muốn thể hiện hiếu thảo, hãy dùng tiền của anh.
Chúng tôi cãi vã suốt đêm, đến mức con nhỏ khóc thét. Hôm sau, mẹ chồng gọi điện, nghe chuyện thì trách móc tôi:
– Con gái ạ, báo hiếu cha mẹ là đạo lý. Con kiếm được nhiều tiền mà để người ngoài chê cười thì tội nghiệp anh Quang.
Tôi nghẹn lại:
– Mẹ, báo hiếu đâu phải vứt tiền cho người ta nhìn. Con vẫn gửi mẹ đầy đủ, nhưng xin mẹ đừng bắt con gánh thêm gánh nặng sĩ diện.
Mẹ chồng im lặng, dường như không vui.
Không khí trong gia đình càng lúc càng căng. Quang nhiều ngày liền không thèm nhìn mặt tôi. Tôi vẫn đi làm, vẫn chu toàn con cái, nhưng trong lòng như có tảng đá đè nặng. Đến một hôm, tôi quyết định lẳng lặng làm một việc.
Tôi trích 20 triệu từ lương của mình, thay vì đưa thẳng cho mẹ chồng, tôi gửi vào quỹ học bổng ở quê, đứng tên “gia đình bà Lan” – tức tên mẹ chồng. Tôi không nói cho ai biết.
Vài tuần sau, xã tổ chức lễ trao học bổng cho học sinh nghèo. Người ta hô vang tên mẹ chồng tôi, gọi bà lên nhận hoa. Hình ảnh ấy xuất hiện khắp mạng xã hội trong làng. Bà trở thành tâm điểm ngưỡng mộ: “Đúng là phúc đức, có con cái thành đạt, lại biết nghĩ cho cộng đồng”.
Cả họ bàn tán rộn ràng, ai cũng khen ngợi. Mẹ chồng tôi, từ chỗ khó chịu, nay hãnh diện đến mức gọi cho tôi trong nước mắt:
– Con à, mẹ không ngờ… Thật ra, mẹ chưa bao giờ cần tiền nhiều. Nhưng được mọi người tôn trọng thế này, mẹ vui lắm.
Quang cũng ngỡ ngàng. Anh nhìn tôi, lặng đi một hồi rồi thở dài:
– Anh xin lỗi. Anh cứ tưởng báo hiếu chỉ là gửi thật nhiều tiền cho mẹ. Anh không nghĩ đến cách khác.
Tôi mỉm cười:
– Anh thấy đấy, tiền phải đi đúng chỗ mới có ý nghĩa. Em không tiếc, nhưng em cần sự tôn trọng.
Từ sau lần đó, chồng tôi thay đổi. Anh không còn tự tiện quyết định chuyện tiền bạc. Mỗi khoản chi lớn đều bàn bạc cùng tôi. Mẹ chồng cũng thôi trách móc, thậm chí còn khoe khắp nơi rằng: “Con dâu tôi nó khôn khéo, biết làm việc ý nghĩa lắm”.
Cả nhà chồng từng náo loạn vì cuộc “nổi loạn” của tôi, nhưng chính từ đó, mọi thứ mới trở nên cân bằng. Tôi hiểu, đôi khi phụ nữ phải mạnh mẽ, phải dám “khóa thẻ” và nói thẳng, thì mới giữ được giá trị của mình và đồng tiền mình làm ra.