“Con ạ, giờ con càng làm to chuyện, càng th;;iệt. Đàn ông ng;:oại tì;;nh, sớm muộn cũng l;;ộ mặt. Con hãy vờ ngây thơ, cứ sống như không biết gì”

Tôi và Quân cưới nhau năm 2012. Anh là người chồng mẫu mực, đi làm có trách nhiệm, về nhà chăm lo vợ con. Hàng xóm ai cũng ngưỡng mộ: “Chồng con chị tốt quá, vừa hiền, vừa giỏi.” Tôi cũng đã từng tin như thế.

Cho đến một ngày, tôi tình cờ thấy tin nhắn trong điện thoại anh: “Anh ơi, em với con chờ anh về ăn cơm nhé.”

Tay tôi run lên. Con nào? Nhà chỉ có một đứa con gái.

Tôi gặng hỏi, Quân chối, bảo chỉ là đồng nghiệp trêu đùa. Nhưng linh cảm đàn bà mách bảo, có điều gì đó ghê gớm hơn. Tôi bí mật tìm hiểu, và rồi sự thật như nhát dao cứa vào tim: suốt năm năm nay, anh nuôi một người đàn bà khác trong một căn hộ, và cô ta vừa sinh cho anh một đứa con trai.

Tôi ngã quỵ. Cả thế giới sụp đổ.

Tôi ôm mặt khóc lặng trong căn phòng tối. Bố tôi – một người đàn ông từng trải, bước vào, nhẹ nhàng đặt tay lên vai con gái. Ông bảo:
“Con ạ, giờ con càng làm to chuyện, càng thiệt. Đàn ông ngoại tình, sớm muộn cũng lộ mặt. Con hãy vờ ngây thơ, cứ sống như không biết gì. Rồi đến lúc, khi đứa trẻ kia ra đời, sự thật sẽ phơi bày, và chính con mới là người đứng vững.”

Tôi nghe mà nghẹn. Nhưng nghĩ lại, lời bố không sai. Tôi nén đau, gắng sống bình thường. Với chồng, tôi vẫn dịu dàng; với con gái, tôi càng thương nhiều hơn. Ban đêm, tôi úp mặt vào gối, khóc cạn nước mắt.

Hai năm sau, tin dữ ập đến: “cô ta” sinh một bé trai. Quân ngày càng lạnh nhạt, lấy cớ công việc để vắng nhà. Tôi im lặng, làm theo lời bố. Nhưng lòng tôi như dao cắt. Con gái tôi hỏi: “Mẹ ơi, sao dạo này bố ít về?” Tôi chỉ biết ôm con, nghẹn ngào: “Vì bố bận thôi con.”

Một ngày, tôi quyết định theo dõi. Ở cổng bệnh viện, tôi thấy anh bế đứa bé đỏ hỏn, nét mặt hân hoan. Bên cạnh là cô ta, ánh mắt đắc thắng. Tôi đứng khuất xa, nước mắt chảy dài. Bố đã đúng – sự thật cuối cùng lộ diện.

Tôi hẹn Quân nói chuyện. Anh cúi đầu, im lặng rất lâu, rồi thừa nhận tất cả.
“Anh xin lỗi… Anh yếu lòng, anh cần một đứa con trai.”

Tôi cười chua chát:
“Vậy ra, tình yêu bao năm, gia đình này, với anh không đủ? Anh muốn có con trai đến mức chà đạp vợ con sao?”

Quân ú ớ, không đáp. Tôi lấy ra tờ giấy đơn ly hôn đã soạn sẵn.
“Tôi nhịn anh, là để chờ ngày chính anh tự đào hố chôn mình. Từ nay, chúng ta chấm dứt.”

Anh hoảng hốt, níu tay tôi, nhưng tôi gạt ra. Trong giây phút ấy, tôi bỗng thấy lòng nhẹ nhõm – nỗi đau đã vượt qua đỉnh điểm, chỉ còn lại sự kiên quyết.

Vài tháng sau, tòa xử ly hôn. Con gái theo tôi, được quyền nuôi dưỡng. Quân chọn về ở hẳn với người đàn bà kia. Nhưng tôi nghe nói, cuộc sống của họ không êm đềm: người tình kia vốn tham lam, chỉ biết đòi hỏi. Tài sản đội nón ra đi dần, còn tôi – nhờ sự hậu thuẫn của bố, của gia đình – vực lại công việc, mở cửa hàng nhỏ, nuôi con khôn lớn.

Đêm nọ, bố bảo tôi:
“Con thấy chưa, kiên nhẫn có khi là cách trả thù sâu cay nhất. Sự thật rồi cũng tự sáng, không cần con gào khóc hay đánh mất phẩm giá. Quan trọng, con đã giữ được con gái, giữ được lòng tự trọng của mình.”

Tôi gục đầu vào vai bố, òa khóc. Đó là những giọt nước mắt sau cùng – nước mắt của giải thoát.

Mười năm sau, con gái tôi đã lớn, học giỏi, ngoan hiền. Nó từng hỏi:
“Mẹ ơi, bố có còn thương con không?”

Tôi ôm con, mỉm cười trong nước mắt:
“Bố còn hay không, không quan trọng. Chỉ cần mẹ thương con, ông bà thương con, thế là đủ.”

Ngoài kia, đêm buông xuống. Tôi nhìn lên trời cao, thì thầm:
“Con cảm ơn bố, đã dạy con cách đi qua những tháng ngày tăm tối nhất của đời mình.”

Và tôi biết, từ nay, tôi sẽ sống bình thản. Không còn trong vai người vợ bị phản bội, mà là một người phụ nữ tự do, mạnh mẽ, dám nắm lấy hạnh phúc của chính mình.