Biết tin tôi chuẩn bị lấy chồng mới đến thẳng nhà tôi tạt mắm tôm rồi nói “tôi không hạnh phúc thì cô cũng đừng mơ đến hạng phúc với chồng khác, con đó cô trông đi…”

Ngày tôi vừa gửi thiệp cưới cho bạn bè, chuẩn bị một khởi đầu mới bên người chồng sắp cưới, thì chuyện không ngờ nhất lại ập đến.

Chiều hôm ấy, khi tôi đang cùng mẹ và họ hàng tất bật dọn dẹp trong sân để chuẩn bị cho lễ ăn hỏi, thì một tiếng khóc trẻ con vang lên ngoài cổng. Tôi giật mình chạy ra thì thấy con gái nhỏ của tôi với chồng cũ đang ngồi bệt trên nền đất, đôi mắt đỏ hoe, tay cầm chiếc ba lô con mèo cũ kỹ. Đúng lúc đó, chồng cũ tôi – gương mặt hầm hầm, ánh mắt đỏ ngầu vì men rượu – đứng chặn ngay cổng.

Anh ta hét lớn trước mặt bao người:
– Cô giỏi lắm! Cô có chồng mới thì vứt bỏ con mình sao? Tôi để nó lại đây, cho cô nuôi, đừng tưởng trốn được trách nhiệm!

Chưa kịp để tôi nói một lời, anh ta bất ngờ rút trong túi ra một túi mắm tôm đặc quánh, ném thẳng vào trong sân. Mắm văng tung tóe, bắn khắp nền gạch, cả bức tường trắng mới quét cũng bị loang lổ mùi tanh nồng nặc. Tiếng hò hét của họ hàng tôi vang lên, mẹ tôi ôm ngực suýt ngất.

Tôi chết lặng, vừa thương con, vừa căm phẫn. Đứa bé hoảng sợ khóc òa, miệng gọi:
– Mẹ ơi, con sợ…

Trong lúc hỗn loạn, anh ta quay lưng bỏ đi, để lại đứa con bé bỏng cùng một vết nhơ ngay trước ngưỡng cửa ngày vui của tôi. Hàng xóm xung quanh xì xào, người trách anh ta hèn hạ, kẻ lại nhìn tôi với ánh mắt thương hại.

Tôi run rẩy bế con lên, trong lòng dấy lên nghìn nỗi: phải đối diện với mối thù hằn cay độc ấy thế nào, và làm sao để bảo vệ con khi sóng gió chưa dừng lại?

Khi tôi còn chưa kịp trấn tĩnh, thì gia đình chồng sắp cưới kéo đến. Họ vừa bước vào cổng đã choáng váng bởi mùi mắm tôm nồng nặc và cảnh cả sân loang lổ thứ nước tím bẩn thỉu. Ai nấy nhìn nhau sững sờ, rồi quay ánh mắt về phía tôi, người đang run rẩy ôm con gái trong lòng.

Mẹ chồng tương lai cau mày:
– Đây… đây là chuyện gì thế này? Ngày ăn hỏi mà lại ra nông nỗi này sao?

Tôi nghẹn ngào, chưa kịp nói thì chồng sắp cưới đã bước đến, dùng khăn lau vội cho con bé rồi quát to:
– Anh ta làm nhục em đến mức này rồi à?

Tôi chỉ kịp gật đầu, nước mắt lăn dài. Anh nắm chặt tay tôi, ánh mắt kiên quyết:
– Em yên tâm, có anh ở đây. Con bé này từ nay cũng là con của anh. Ai dám làm tổn thương mẹ con em, anh không tha.

Nhưng mẹ chồng tương lai vẫn chưa nguôi, bà thì thầm với họ hàng:
– Cái bóng quá khứ nặng nề thế này… liệu có bình yên nổi không?

Câu nói ấy như lưỡi dao đâm vào tim tôi. Tôi hiểu, cú ném mắm tôm kia không chỉ bôi nhọ bức tường, mà còn làm hoen ố cả danh dự, đe dọa hạnh phúc mới đang chờ phía trước.

Trong khi tôi còn chưa biết sẽ đối diện ra sao, điện thoại tôi bất ngờ rung lên. Là tin nhắn từ chồng cũ:
“Nếu cô còn cưới, tôi sẽ không dừng lại ở đây.”

Tôi siết chặt điện thoại, tim đập loạn. Cơn ác mộng thực sự mới chỉ bắt đầu…