20 năm không sinh thêm con để nuôi con riêng của chồng, ngày trưởng thành, chúng quyết định đi theo mẹ đ;ẻ

Ngày cưới của cha chúng nó, tôi 28 tuổi — trẻ, đầy niềm tin rằng chỉ cần yêu thương thì điều gì cũng có thể vượt qua. Hai đứa nhỏ khi ấy, một đứa 5 tuổi, một đứa mới chập chững 3 tuổi. Mẹ ruột của chúng đã bỏ đi, để lại hai đứa trẻ với ông bà nội.

Tôi đến… không phải để thay thế ai, mà chỉ mong được làm chỗ dựa cho một mái nhà đã rách.

Những năm đầu, thằng anh mỗi khi tôi đút cơm đều ngậm chặt miệng, còn đứa em thì trốn sau lưng bà nội, lườm tôi như người xa lạ. Tôi không trách, vì tôi biết: tôi là người đến sau.

Ngày đầu tiên thằng anh gọi tôi một tiếng “mẹ”, là khi nó sốt nằm li bì trong lòng tôi, tay nắm chặt áo tôi như đứa trẻ khát hơi ấm. Tôi đã khóc. Khóc vì được công nhận, dù chỉ là trong một cơn mê man.

Tôi không sinh con. Không phải vì không thể, mà vì tôi muốn dành tất cả cho hai đứa. Chúng đã mất một người mẹ, tôi không muốn chúng cảm thấy bị chia sẻ tình yêu thêm lần nào nữa.

Hai mươi năm…
Tôi thức khuya dậy sớm, bán buôn ngoài chợ, dành dụm từng đồng cho chúng đi học. Tôi may áo dài tốt nghiệp, xếp từng tờ tiền học phí vào phong bì, chắt chiu từng bữa cơm để chúng không thiếu một điều gì so với bạn bè.

Ngày chúng nhận bằng tốt nghiệp đại học, tôi đứng lặng ở cuối hội trường, không dám bước lên sân khấu ôm lấy chúng. Tôi sợ người ta hỏi: “Cô là ai?”
Bởi với pháp luật, tôi chỉ là “vợ sau của cha”.

Rồi một buổi chiều, khi tôi đang nấu cơm, một người phụ nữ lạ bước vào. Bà ta khoảng năm mươi tuổi, ăn mặc chỉn chu, mùi nước hoa xa lạ tràn vào căn bếp nghèo.

Bà ta nói: “Tôi là mẹ của hai đứa. Tôi về đón chúng.”

Câu nói ấy như một lưỡi dao đâm thẳng vào ngực tôi. Hai đứa trẻ — à không, hai người trưởng thành — đứng đó, bối rối, nước mắt rưng rưng. Bà ta nói thêm: “Tôi từng không có điều kiện… Giờ tôi có thể cho chúng cuộc sống tốt hơn.”

Tôi không khóc. Tôi chỉ siết chặt bàn tay đầy vết chai của mình. Hai mươi năm, từ khi bà ta biến mất, tôi là người đưa chúng đi học, chăm chúng lúc bệnh, nghe tiếng gọi “mẹ” đêm mưa.

Bà ta chỉ cần một câu “tôi về đón con” là đủ giành lại tất cả ư?

Tối hôm ấy, căn nhà trống trải, hai đứa ngồi trước mặt tôi, nghẹn ngào:
— Mẹ… tụi con xin lỗi.

Tôi mỉm cười, một nụ cười bình thản nhưng đau đến thắt ruột:
— Con à, mẹ chưa bao giờ giữ các con lại. Nếu nơi khác tốt hơn… hãy đi. Mẹ chỉ mong tụi con sống hạnh phúc.

Tôi quay đi, để giấu đi đôi mắt đỏ hoe.

Ngày chúng kéo vali rời đi, tôi không tiễn. Tôi chỉ đứng sau cánh cửa khép hờ, lặng lẽ nhìn theo hai bóng lưng từng bé bỏng chạy gọi “mẹ ơi”.

Một năm sau, vào đêm Tết, tiếng gõ cửa vang lên. Khi mở cửa, tôi thấy hai đứa quỳ xuống trước hiên nhà, trong tay ôm bó hoa cúc trắng.

— Mẹ ơi, về nhà với tụi con nhé…

Tôi ôm chúng vào lòng, nước mắt chảy xuống ướt cả vai áo. Tôi không cần danh phận. Tôi chỉ cần… hai tiếng “mẹ ơi” là đủ.