Chồng c::ặp b::ồ với thư kí trẻ xinh đẹp, còn đưa ra giá 1 tỷ để vợ l:y h:ôn

Chương 1: Lời Hứa Năm Nào Và Vị Đắng Hiện Tại

Năm năm trước, trong căn gác trọ nhỏ bé, ẩm thấp nhưng ấm áp tình yêu, Minh đã ôm chặt Ly vào lòng và thì thầm bên tai cô. Ánh đèn vàng hắt lên khuôn mặt anh những đường nét chân thành, đôi mắt anh sáng lấp lánh như chứa đựng cả một dải ngân hà hy vọng.

“Ly à,” anh nói, giọng anh run run vì xúc động, “anh biết bây giờ chúng ta còn khó khăn. Nhưng anh hứa với em, chỉ cần em tin anh, anh sẽ cho em một cuộc sống tốt nhất. Dù ngoài kia có bao nhiêu cám dỗ, bao nhiêu người đẹp, trong tim anh vẫn chỉ có mình em thôi. Mãi mãi là như vậy.”

Ly đã tin. Cô đã tin vào lời hứa đó như tin vào hơi thở của chính mình. Cô đã cùng anh đi qua những ngày tháng gian khổ nhất, khi công ty mới khởi nghiệp, khi họ phải ăn mì gói cả tuần, khi cô phải bán đi chiếc nhẫn cưới kỷ niệm để có tiền xoay sở cho anh. Tình yêu của cô là viên gạch nền móng, là xi măng vững chắc xây nên sự nghiệp của Minh ngày hôm nay.

Nhưng lời hứa, cũng giống như gió, có thể thổi đi bất cứ lúc nào.

Chỉ năm năm sau câu nói đó, trong căn biệt thự sang trọng mà chính tay cô đã vun đắp, Ly – người phụ nữ từng hết lòng vì gia đình, người đã hy sinh cả tuổi thanh xuân và sự nghiệp riêng để làm hậu phương cho chồng – đau đớn phát hiện ra sự thật. Minh ngoại tình. Tàn nhẫn hơn, anh ngoại tình với chính cô thư ký mới tuyển, An, một cô gái kém cô tám tuổi, trẻ trung, khéo léo, và quyến rũ chết người.

Sự nghi ngờ đã len lỏi trong cô từ vài tháng nay. Những cuộc họp đột xuất kéo dài đến nửa đêm. Những chuyến công tác cuối tuần không báo trước. Và mùi nước hoa lạ, ngọt ngấy như một lời thách thức, vương trên áo sơ mi của anh mỗi khi trở về. Ly đã tự lừa dối mình, cố gắng tin rằng đó chỉ là do áp lực công việc, rằng anh vẫn là người đàn ông của cô. Nhưng tối hôm qua, khi vô tình thấy tấm ảnh Minh và An ôm nhau tình tứ trong một quán bar trên story của một người bạn chung, bức tường ảo tưởng của cô đã sụp đổ tan tành.

Tối hôm ấy, Ly không gào khóc, không đập phá. Nỗi đau của cô lắng lại, sắc lạnh như một lưỡi dao. Cô vào bếp, nấu một bữa cơm tươm tất với toàn những món Minh thích. Canh chua cá lóc, thịt kho tiêu, rau muống xào tỏi. Mùi thức ăn quen thuộc lan tỏa khắp căn nhà, nhưng không khí lại lạnh lẽo đến ngột ngạt. Cô định bụng sẽ nhẹ nhàng nói chuyện với chồng, như một lời cảnh báo cuối cùng, mong anh dừng lại trước khi mọi thứ đi quá xa, trước khi trái tim cô hoàn toàn vỡ nát.

Tám giờ tối, tiếng xe của Minh vọng vào từ ngoài cổng. Ly hít một hơi thật sâu, cố nén lại cơn run rẩy trong lồng ngực. Nhưng khi Minh bước vào nhà, mùi nước hoa của An trên áo anh nồng nặc đến mức át cả mùi thức ăn. Mùi hương đó như một cú tát vô hình giáng thẳng vào mặt cô, khiến mọi lời cô định nói đều nghẹn lại nơi cổ họng.

Anh thậm chí không nhìn vào bàn ăn thịnh soạn. Anh thản nhiên ngồi xuống ghế sofa, rót một ly nước lọc rồi nói, giọng lạnh như thép cắt: “Anh nghĩ, chúng ta nên dừng lại.”

Ly sững sờ. Cô nhìn anh, người đàn ông cô đã yêu hơn cả sinh mệnh, người cha của con gái cô. Anh đang nói gì vậy?

“Dừng lại? Anh nói vậy là có ý gì?” – Giọng cô lạc đi.

“Em hiểu mà,” anh nói, ánh mắt vô cảm, không một chút áy náy. “Anh mệt mỏi với cuộc sống này rồi. Anh không còn tình cảm với em nữa.” Anh rút từ trong cặp ra một tập giấy. “Anh sẽ cho em một tỷ đồng, xem như là bù đắp cho em. Em ký đơn đi.”

Một tỷ. Con số đó vang lên trong đầu Ly như tiếng sét. Người đàn ông từng nói sẽ “bảo vệ em cả đời” giờ đây lại đang ra giá cho cuộc hôn nhân của họ, cho mười năm yêu thương và hy sinh của cô, như một món hàng rẻ tiền ngoài chợ.

Ly bật cười, một tiếng cười khô khốc, chua chát. Nước mắt bắt đầu rớm ra nơi khóe mi, nhưng cô đã nhanh chóng lau đi. “Một tỷ… để mua lại sự phản bội của anh à? Để mua sự im lặng của em?”

“Không,” Minh đáp gọn lỏn, đẩy tờ đơn ly hôn về phía cô. “Là để giải thoát cho cả hai. Em sẽ có một số vốn để bắt đầu lại, còn anh sẽ có tự do.”

Ly im lặng rất lâu. Cô nhìn xoáy vào đôi mắt anh, cố tìm kiếm một chút gì đó quen thuộc, một chút tình nghĩa còn sót lại của người đàn ông năm xưa. Nhưng tất cả những gì cô thấy chỉ là sự xa lạ và quyết绝. Anh đã chuẩn bị tất cả, từ tờ đơn đánh máy sẵn cho đến con số bồi thường. Anh đã tính toán con đường rút lui của mình một cách hoàn hảo.

Rồi bất ngờ, cô mỉm cười. Một nụ cười dịu dàng đến lạ lùng, một nụ cười khiến Minh phải ngẩn người. Anh đã chuẩn bị tinh thần cho một trận khóc lóc, níu kéo, thậm chí là một cuộc cãi vã long trời lở đất. Nhưng không, cô chỉ bình thản đến đáng sợ.

“Được thôi. Em đồng ý.” – Giọng cô nhẹ như không. “Em ký ở đâu?”

Chương 2: Cơn Bão Ngầm

Minh hoàn toàn sững sờ trước sự bình tĩnh của Ly. Anh đã mường tượng ra hàng trăm kịch bản, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến kịch bản này. Sự chấp thuận nhanh chóng của cô khiến anh cảm thấy có chút hụt hẫng, nhưng rồi cảm giác đó nhanh chóng bị thay thế bởi sự nhẹ nhõm. Cuối cùng thì mọi chuyện cũng kết thúc một cách dễ dàng.

Ly không nói thêm lời nào. Cô đứng dậy, bước vào phòng ngủ. Minh nghe thấy tiếng tủ quần áo được mở ra, tiếng đồ đạc sột soạt. Cô chỉ gói ghém vài bộ quần áo của mình và con gái, vài tấm ảnh cưới cũ mà cô luôn trân trọng, và cuốn sổ tiết kiệm nhỏ – món quà hồi môn của mẹ cô. Cô không đụng đến bất cứ thứ gì giá trị trong căn nhà này, không đòi hỏi thêm một xu nào ngoài con số một tỷ mà anh đã đưa ra.

Sáng hôm sau, khi Minh còn đang say ngủ, Ly đã nhẹ nhàng đánh thức bé Bông, con gái năm tuổi của họ. Cô bé ngơ ngác dụi mắt, không hiểu tại sao mẹ lại gọi mình dậy sớm như vậy.

“Mẹ con mình sẽ đi du lịch một thời gian nhé, con gái,” Ly thì thầm, hôn lên trán con.

Cô dắt con gái nhỏ ra khỏi nhà. Trước khi cánh cửa khép lại, cô dừng một giây, nhìn lại căn nhà từng là tổ ấm của mình, rồi đặt tờ đơn ly hôn đã ký sẵn lên chiếc bàn ở phòng khách. Bên cạnh, cô để lại một mẩu giấy nhỏ: “Cảm ơn anh đã rõ ràng. Chúc anh hạnh phúc bên người mới.”

Cánh cửa khép lại, một sự im lặng bao trùm. Vài tiếng sau, Minh tỉnh dậy. Anh thấy tờ đơn đã ký, đọc mẩu giấy Ly để lại, và thở phào nhẹ nhõm. Anh nghĩ mình vừa “thắng” một trận lớn. Anh đã tự do, không vướng bận, lại chỉ phải trả một cái giá quá hời. Anh nhấc điện thoại, gọi cho An, giọng đầy hân hoan: “Em yêu, dọn đồ đến đây đi. Từ nay, đây sẽ là nhà của chúng ta.”

Ly không về nhà ngoại, cũng không khóc than với bất kỳ ai. Nước mắt có thể rơi trong đêm, nhưng khi ngày mới bắt đầu, cô lại là một chiến binh. Cô đưa con gái đến một căn hộ dịch vụ nhỏ đã thuê sẵn, một nơi an toàn để hai mẹ con tạm lánh. Sau khi dỗ con ngủ, Ly gọi một cuộc điện thoại.

Đầu dây bên kia là Vy, bạn thân nhất của cô, cũng là giám đốc một công ty luật có tiếng.

“Vy à, mình cần cậu giúp.” – Giọng Ly bình tĩnh nhưng chứa đầy quyết tâm.

“Ly? Cậu sao vậy? Có chuyện gì à?” – Vy lo lắng hỏi.

“Mình và Minh ly hôn rồi. Nhưng đó không phải là chuyện chính. Mình cần cậu điều tra giúp mình mọi thứ về tài sản, công ty, bất động sản của anh ta. Mọi thứ.”

Vy im lặng một lúc rồi nói: “Ly, cậu có quyền được yếu đuối. Cậu không cần phải gồng mình lên như vậy.”

“Mình đã yếu đuối đủ rồi, Vy à. Từ giờ, mình phải mạnh mẽ. Vì con mình, và vì chính mình.”

Ly biết rất rõ những gì mình đang làm. Cô không phải là một bà nội trợ ngây thơ, không hiểu gì về giấy tờ, pháp lý như Minh vẫn tưởng. Công ty TNHH Phát Triển Minh Hoàng mà Minh đang làm giám đốc, thực chất vẫn đứng tên đồng sở hữu của cả hai vợ chồng. Ngày xưa, khi mới khởi nghiệp, Minh không đủ điều kiện pháp lý, đã phải nhờ cô đứng tên 40% cổ phần. Giấy tờ đăng ký kinh doanh có chữ ký của cả hai vẫn được cô cất giữ cẩn thận. Cô có toàn quyền hợp pháp với một phần không nhỏ của công ty.

Minh đã đánh giá quá thấp cô. Anh ngỡ cô chỉ biết đến bếp núc, con cái. Nhưng anh đã quên, trước khi kết hôn, Ly từng là một sinh viên xuất sắc của khoa kinh tế. Bạn bè của cô, những người mà Minh từng coi thường, gọi là “đám bạn buôn dưa lê của vợ”, lại có rất nhiều người là kế toán trưởng, kiểm toán viên, chuyên gia tài chính.

Một cuộc chiến ngầm bắt đầu. Dưới sự giúp đỡ của Vy và một người bạn khác tên Hoàng, một kiểm toán viên dày dạn kinh nghiệm, Ly bắt đầu xâu chuỗi lại mọi hoạt động tài chính của công ty. Họ làm việc trong bí mật tuyệt đối. Ban ngày, Ly vẫn là một người mẹ hiền, đưa con đi học, đi chơi công viên. Nhưng ban đêm, khi con đã ngủ say, cô lại cùng các bạn mình ngồi trước màn hình máy tính, phân tích từng bảng cân đối kế toán, từng hóa đơn, từng giao dịch chuyển khoản.

Họ nhanh chóng phát hiện ra những điểm bất thường. Minh đã lập ra nhiều hợp đồng “ma” với các công ty tư vấn không có thật, rút một số tiền lớn từ quỹ công ty. Dấu vết của dòng tiền đó, không quá khó để Hoàng tìm ra, đều chảy về một tài khoản. Tài khoản đó đứng tên cô thư ký, An. Minh đã dùng tiền của công ty để mua cho An một căn hộ chung cư cao cấp, những chiếc túi xách hàng hiệu, và cả những chuyến du lịch xa xỉ mà anh nói dối là đi công tác.

Mỗi một bằng chứng được tìm thấy, trái tim Ly lại nhói lên một lần. Nhưng cô không khóc. Nỗi đau giờ đã hóa thành hành động. Cô âm thầm thu thập tất cả, từ sao kê ngân hàng, hợp đồng giả mạo, cho đến những email trao đổi. Một bộ hồ sơ hoàn chỉnh, không thể chối cãi, về hành vi vi phạm nguyên tắc tài chính, lạm dụng tín nhiệm chiếm đoạt tài sản của Minh dần được hình thành.

Trong khi đó, Minh và An đang tận hưởng cuộc sống mới. An dọn vào căn biệt thự, thay hết đồ đạc Ly từng sắm, tự cho mình là bà chủ mới. Cô ta thường xuyên đăng ảnh cuộc sống sang chảnh lên mạng xã hội, đôi khi còn cố tình bình luận vào bài đăng của những người bạn chung với Ly, với những lời lẽ đầy khiêu khích, gọi Ly là “mụ đàn bà hết thời, không biết giữ chồng”.

Minh hoàn toàn không hay biết gì về cơn bão đang chực chờ ập xuống đầu mình. Anh vẫn đang say sưa trong chiến thắng, trong vòng tay của người tình trẻ đẹp, và trong sự ảo tưởng rằng anh đã kiểm soát được mọi thứ. Anh không biết rằng, người vợ mà anh coi thường đang giăng một tấm lưới pháp lý, và nó sắp sửa siết lại.

Chương 3: Nữ Hoàng Trở Lại

Ba tháng sau ngày rời khỏi nhà, Ly quyết định đã đến lúc hành động.

Ngày hôm đó, công ty Minh Hoàng tổ chức một cuộc họp hội đồng quản trị quan trọng để thông qua kế hoạch kinh doanh quý mới. Minh, với tư cách là giám đốc điều hành, đang đứng trước màn hình máy chiếu, tự tin thuyết trình về những con số tăng trưởng ấn tượng. An ngồi bên cạnh, trong vai trò thư ký cuộc họp, ánh mắt nhìn Minh đầy ngưỡng mộ và tự mãn. Không khí trong phòng họp rất trang trọng, chỉ có tiếng nói đều đều của Minh và tiếng lật giấy tờ.

Đúng lúc đó, cánh cửa phòng họp bật mở.

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cửa. Ly bước vào.

Cô không còn là người phụ nữ với vẻ mặt mệt mỏi, cam chịu ngày nào. Hôm nay, cô mặc một bộ vest trắng thanh lịch, được cắt may hoàn hảo, tôn lên vóc dáng thon gọn. Mái tóc được búi cao gọn gàng, khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng nhưng sắc sảo. Ánh mắt cô sắc lạnh, không một chút e dè, quét một lượt khắp phòng họp rồi dừng lại ở vị trí của Minh.

Căn phòng im phăng phắc. Cả hội đồng quản trị ngơ ngác không hiểu người phụ nữ này là ai. An nhìn Ly, cái nhếch mép chế giễu còn chưa kịp hình thành trên môi đã cứng lại.

Minh là người bàng hoàng nhất. Anh ta không thể tin vào mắt mình. Ly? Sao cô lại ở đây? Anh ta lắp bắp: “Ly… em… em làm gì ở đây?”

Ly không thèm nhìn anh. Cô bước thẳng đến chiếc bàn dài, phong thái tự tin như thể đây là nơi thuộc về cô. Cô đặt xấp hồ sơ dày cộp lên mặt bàn, tiếng “cộp” khô khốc vang lên trong sự im lặng tuyệt đối.

“Chào các vị,” giọng cô vang lên, rõ ràng và đanh thép. “Xin lỗi vì đã làm gián đoạn. Tôi xin tự giới thiệu, tôi là Mai Phương Ly. Và theo giấy đăng ký kinh doanh thành lập công ty, tôi là cổ đông hợp pháp, sở hữu 40% cổ phần của Công ty TNHH Phát Triển Minh Hoàng. Tôi có toàn quyền tham dự cuộc họp này.”

Một vài thành viên hội đồng quản trị bắt đầu xì xào. Họ nhìn Minh với ánh mắt dò hỏi. Minh tái mặt, mồ hôi bắt đầu rịn ra trên trán. Anh ta chưa bao giờ nghĩ rằng Ly lại biết về chuyện này, hoặc nếu có biết, cô cũng sẽ không bao giờ dám làm lớn chuyện.

Ly mỉm cười lạnh lùng. “Và với tư cách là một cổ đông lớn, tôi có lý do để tin rằng công ty chúng ta đang gặp vấn đề nghiêm trọng về quản lý tài chính.” Cô lật trang đầu tiên của bộ hồ sơ. “Tôi có bằng chứng ở đây, cho thấy Giám đốc Trần Hoàng Minh đã có hành vi lạm dụng công quỹ, sử dụng tiền của công ty vào các mục đích cá nhân bất hợp pháp, gây thiệt hại lớn cho lợi ích của công ty và các cổ đông.”

Từng lời cô nói ra như một nhát búa giáng mạnh vào sự tự mãn của Minh. An, cô thư ký từng cười khẩy gọi Ly là “mụ đàn bà hết thời”, giờ đây run rẩy không dám ngẩng đầu. Cô ta biết những gì sắp xảy ra.

Ly bắt đầu trình bày một cách rành rọt, logic. Cô chỉ ra từng khoản chi khống, từng hợp đồng ma, từng giao dịch chuyển tiền đáng ngờ. Cô đưa ra sao kê ngân hàng cho thấy dòng tiền từ công ty đã chảy thẳng vào tài khoản của An để chi trả cho căn hộ, xe hơi, và những món đồ xa xỉ. Mỗi một bằng chứng cô đưa ra đều được sao lưu cẩn thận, không có cách nào chối cãi.

Cả phòng họp chìm trong im lặng, chỉ còn nghe thấy tiếng nói bình thản nhưng đầy sức nặng của Ly. Các thành viên hội đồng quản trị, từ ngạc nhiên chuyển sang tức giận. Họ không thể ngờ người giám đốc mà họ tin tưởng bấy lâu nay lại có thể ngang nhiên rút ruột công ty như vậy.

Minh cố gắng phản bác: “Đây… đây là sự vu khống! Cô ta bịa đặt mọi chuyện để trả thù tôi!”

Ly chỉ nhún vai. “Vậy thì mời anh giải trình về các khoản chi này trước ban kiểm soát và cơ quan pháp luật. Mọi giấy tờ đều có chữ ký của anh, Giám đốc Minh.”

Cuộc họp kết thúc trong hỗn loạn. Chỉ trong vòng một tuần sau đó, mọi thứ sụp đổ với Minh nhanh như một quân cờ domino. Hội đồng quản trị đã bỏ phiếu nhất trí đình chỉ chức vụ giám đốc của anh. Toàn bộ tài khoản ngân hàng của anh và của An đều bị phong tỏa để phục vụ điều tra nội bộ. Căn biệt thự sang trọng mà anh đang sống cùng người tình cũng được xác định là tài sản chung hình thành trong thời kỳ hôn nhân. Theo yêu cầu khẩn cấp từ luật sư của Ly, tòa án đã ra quyết định phong tỏa tạm thời, chờ ngày phân chia tài sản.

Minh bị đuổi ra khỏi chính công ty mình gây dựng, bị khóa tài khoản, bị niêm phong nhà cửa. Từ một giám đốc thành đạt, anh ta bỗng chốc trở thành kẻ trắng tay, đối mặt với nguy cơ kiện tụng và tù tội.

Chương 4: Cái Giá Phải Trả

Một tháng sau, Minh trông như một người hoàn toàn khác. Anh gầy rộc đi, đôi mắt trũng sâu, và mái tóc vốn đen bóng giờ đã bạc đi quá nửa. An đã bỏ anh đi ngay sau khi tài khoản của cô ta bị phong tỏa, không quên để lại những lời chửi rủa và trách móc. Anh ta mất tất cả: sự nghiệp, tiền bạc, người tình, và cả danh dự.

Anh gọi cho Ly, hẹn gặp cô ở một quán cà phê nhỏ ven hồ. Đó là nơi lần đầu tiên anh tỏ tình với cô mười năm trước. Có lẽ, trong sâu thẳm, anh ta vẫn hy vọng có thể dùng chút tình nghĩa xưa cũ để cứu vãn tình hình.

Ly đến điểm hẹn. Cô vẫn vậy, bình thản và xinh đẹp, nhưng trong ánh mắt không còn chút vương vấn nào của tình yêu ngày xưa. Cô ngồi xuống, gọi một tách trà hoa cúc.

Minh nhìn cô, giọng run run, đầy cay đắng: “Ly… em làm tất cả những chuyện này… là để trả thù anh, phải không?”

Ly chậm rãi khuấy ly trà, hơi nóng bốc lên làm mờ đi khuôn mặt cô. Cô mỉm cười, một nụ cười không còn oán hận, chỉ còn sự bình thản đến lạnh lùng.

“Trả thù? Anh đánh giá mình cao quá rồi, Minh. Em không lãng phí thời gian và sức lực của mình cho một người như anh.”

“Vậy thì tại sao? Tại sao em lại đẩy anh đến bước đường cùng như vậy?” – Minh gào lên trong tuyệt vọng.

“Em không đẩy ai cả,” Ly nói, đặt chiếc thìa xuống. “Em chỉ lấy lại những gì vốn thuộc về em và con gái. Ngôi nhà đó, 40% cổ phần công ty, và cả số tiền anh đã biển thủ để cung phụng cho nhân tình. Đó là công sức của em, là sự tin tưởng em đã đặt vào anh khi chúng ta còn tay trắng. Em chỉ bảo vệ quyền lợi hợp pháp của mình mà thôi.”

Cô nhìn thẳng vào mắt anh, ánh nhìn trong veo nhưng xuyên thấu.

“Còn những gì em đã mất đi – lòng tin, tình yêu, mười năm thanh xuân của em – anh nghĩ anh có gì đủ giá để bù đắp được không?”

Minh cúi đầu, không nói nổi một lời nào. Từng lời của cô như những nhát dao đâm vào tim anh, khiến anh nhận ra sự ngu ngốc và tàn nhẫn của mình. Anh đã từng nghĩ một tỷ là một con số lớn, đủ để mua đứt mọi thứ. Nhưng giờ anh mới hiểu, có những thứ vô giá mà tiền bạc không bao giờ có thể mua lại được.

Khi anh ngẩng lên, Ly đã đứng dậy. Cô không nói lời từ biệt, chỉ lặng lẽ xoay người, bước ra khỏi quán cà phê. Dáng vẻ của cô mạnh mẽ và tự tin như một nữ hoàng vừa giành lại vương quốc của mình.

Còn anh – người đàn ông từng ngạo mạn ra giá một tỷ để “mua tự do” – giờ đây ngồi lại một mình, chẳng còn gì ngoài hai bàn tay trắng và một tương lai mờ mịt phía trước. Anh đã có được sự tự do mà anh muốn, nhưng cái giá phải trả lại chính là tất cả những gì anh từng có.