Chàng trai 24t vì quá túng qu//ẫn nên đã đồng ý cưới bà lão 70t

Ngôi làng nhỏ vùng trung du chiều ấy đổ bóng hoàng hôn đỏ rực. Trong căn nhà lụp xụp cuối xóm, Tùng, chàng trai 27 tuổi, ngồi gục đầu bên giường bệnh của cha. Người đàn ông già nua ho sặc sụa, bác sĩ nói: “Muốn cứu sống ông ấy, cần ca phẫu thuật gấp, ít nhất phải 200 triệu.”

Tùng cúi đầu, nước mắt rơi. Anh đã chạy vạy khắp nơi, cắm cả mảnh ruộng duy nhất, nhưng vẫn chẳng ai cho vay. Những người từng được cha anh giúp đỡ ngày trước giờ chỉ biết lắc đầu. Đúng lúc ấy, người hàng xóm ghé qua, hạ giọng nói:

“Ở trên phố có một bà cụ 70 tuổi, giàu lắm, chồng con không còn ai. Bà ta đang tìm người… cưới, chỉ cần cưới thôi, không cần sống chung. Nếu chịu, bà cho 200 triệu liền.”

Tùng chết lặng. Một đám cưới với bà cụ 70 tuổi – nghe như trò đùa cay nghiệt của số phận.
Nhưng nhìn cha nằm thoi thóp, anh cắn răng gật đầu. Ba hôm sau, đám cưới diễn ra lặng lẽ. Chú rể 24 tuổi, cô dâu 70.

Không nhạc, không tiệc, chỉ có vài người làm chứng. Bố chú rể đang nằm viện. Bà cụ tên Ngọc – ăn mặc sang trọng, mái tóc bạc cẩn thận uốn gọn. Trong đôi mắt đục mờ vẫn ánh lên một điều gì đó vừa đau đớn, vừa lạnh lùng.

Bà đưa cho Tùng 1 cái bọc đựng 200 triệu, chỉ nói một câu: “Cứu cha cậu đi. Nhưng nhớ, đừng bao giờ hỏi tôi vì sao chọn cậu.”. Tùng cúi đầu, chỉ biết cảm ơn. Anh không hiểu, một người như bà — tại sao lại chọn anh giữa hàng trăm người khác.

Ca phẫu thuật thành công. Cha Tùng qua cơn nguy kịch. Một buổi chiều, bà Ngọc gọi Tùng lên thành phố gặp bà tại nhà riêng. Căn biệt thự lặng lẽ, mùi trầm hương thoang thoảng.

Bà ngồi bên cửa sổ, tay cầm tấm ảnh cũ, hỏi khẽ: “Cậu… có biết mẹ mình tên gì không?”. Tùng ngạc nhiên: “Dạ, mẹ tôi mất sớm… bà tên là Hạnh ạ.”

Bà khẽ cười, nụ cười pha lẫn chua xót: “Hạnh… Người phụ nữ mà cách đây gần 50 năm đã cướp đi người đàn ông tôi yêu nhất.”

Tim Tùng khựng lại. Bà rút từ ngăn kéo ra một tấm hình cũ — trong đó là cha Tùng thời trẻ, và chính bà Ngọc, khi mới đôi mươi. Bà nói, giọng run run:

“Cậu giống ông ấy lắm… giống đến mức tôi muốn căm thù, muốn khiến ông ta phải trả giá,
nhưng khi biết ông đang nằm viện, tôi lại không làm được. Lúc người hàng xóm nhà cậu làm thuê ở nhà tôi tình cờ nói về chuyện nhà cậu, giở ảnh cậu ra tôi đã quá sốc. Đó là lý do tôi cho cậu lựa chọn cưới tôi, để nhận tiền cứu cha. Không phải để làm nhục, mà để ông ấy biết, người ông ta từng bỏ rơi năm xưa vẫn đủ sức cứu lại chính sự sống cho ông ấy.”

Tùng chết lặng, tim như có ai bóp nghẹt. Anh quỳ xuống, nước mắt trào ra: “Cháu… cháu không biết gì cả…… Nếu ngày xưa cha mẹ cháu làm bà đau, cháu xin lỗi…”

Bà Ngọc đặt tay lên vai anh, dịu dàng: “Không sao đâu. Tôi đã đau đủ rồi. Giờ chỉ muốn khép lại tất cả. Cậu về đi, chăm cha thật tốt. Tôi coi như đã trả xong món nợ đời.”