Chương 1: Người Đàn Bà Lạ Mặt
Năm ngày. Vợ anh Hưng – chị Lan – mất mới được đúng năm ngày. Căn nhà nhỏ vẫn còn đặc quánh mùi nhang trầm, khói hương trên bàn thờ vẫn chưa lúc nào tan hẳn, cứ lẩn khuất trong không gian như một nỗi buồn hữu hình. Những người đến viếng cuối cùng còn chưa kịp bước ra khỏi ngõ, anh đã dẫn về một cô gái trẻ. Cô gái ấy, anh giới thiệu với mẹ mình bằng một giọng thản nhiên đến tàn nhẫn, là “bảo mẫu” đến để trông con.
Cô gái tên Vy, dáng người nhỏ nhắn, khuôn mặt ưa nhìn, ăn mặc tươm tất. Nhưng trong ngôi nhà còn đang trĩu nặng tang thương, sự hiện diện của cô trở nên lạc lõng và chói mắt. Ai cũng có thể nhận ra đôi mắt cô luôn cố lảng tránh ánh nhìn của mọi người, đặc biệt là khi cô vô tình liếc qua bàn thờ của Lan, nơi tấm di ảnh với nụ cười hiền hậu dường như đang dõi theo tất cả.
Mẹ anh Hưng, một người phụ nữ cả đời lam lũ, sững người lại. Đôi tay bà đang lúi húi dọn dẹp bỗng run lên. Bà nhìn con trai, rồi lại nhìn cô gái trẻ, giọng bà nghẹn lại vì kinh ngạc và đau đớn:
– Hưng, giờ này còn thuê bảo mẫu làm gì? Vợ con… vợ con còn chưa kịp hết tang mà! Sao con có thể…
Hưng dường như đã chuẩn bị sẵn cho câu hỏi này. Anh đáp lại, giọng lạnh lùng, không một chút cảm xúc, như thể đang nói về một chuyện không hề liên quan đến mình:
– Con chỉ muốn cu Bảo có người chăm sóc cẩn thận. Mẹ đừng suy diễn lung tung.
“Đừng suy diễn.” Hai từ đó như một nhát dao cứa vào lòng người mẹ. Bà nhìn đứa cháu nội trai đang ngồi co ro trong góc phòng, tay ôm chặt con gấu bông sờn cũ – món quà cuối cùng mẹ nó tặng trước khi vào viện – và trái tim bà thắt lại. Bà biết, và có lẽ ai cũng hiểu, Vy không đơn giản chỉ là một người bảo mẫu. Cô là người mà Hưng đã lén lút qua lại suốt gần một năm nay, trong những ngày tháng mà vợ anh, chị Lan, đang quằn quại chống chọi với căn bệnh ung thư trong bệnh viện.
Mỗi lần vào thăm vợ, anh đều nói anh bận công việc, phải tăng ca, phải đi công tác. Chị Lan luôn tin, luôn mỉm cười yếu ớt và dặn anh giữ gìn sức khỏe. Chị không biết rằng, sau lưng chị, những giờ “tăng ca” đó là những cuộc hẹn hò, những tiếng cười nói vui vẻ bên một người phụ nữ khác. Nỗi đau của chị ở bệnh viện đã trở thành cơ hội cho anh tìm kiếm niềm vui mới.
Vy bước vào nhà, cố tỏ ra tự nhiên. Cô ta mỉm cười với mẹ Hưng, một nụ cười gượng gạo và thiếu chân thành.
– Cháu chào bác ạ. Cháu là Vy. Từ nay cháu sẽ giúp anh Hưng chăm sóc cho bé Bảo.
Mẹ Hưng không đáp, bà chỉ lẳng lặng quay đi, nước mắt chực trào ra. Bà thương đứa con dâu bạc mệnh của mình. Lan là một người phụ nữ tốt, hiền lành, hết lòng vì chồng con. Ngày cô về làm dâu, căn nhà này lúc nào cũng rộn rã tiếng cười. Vậy mà giờ đây, hơi ấm của cô còn chưa tan hết, đã có người khác đến thay thế.
Chương 2: Bữa Cơm Của Sự Im Lặng
Đêm đó, cả nhà ngồi vào bàn ăn cơm. Bữa cơm đầu tiên có sự hiện diện của người đàn bà lạ. Căn bàn thiếu đi một người, chiếc ghế nơi Lan vẫn thường ngồi giờ trống hoác, lạnh lẽo. Nhưng Vy, có lẽ vì vô tâm hoặc cố tình không nhận ra, lại cười nói rôm rả, kể những câu chuyện vô thưởng vô phạt về công việc của mình, về những nơi cô ta đã đi qua.
– Món cá kho này ngon quá bác ạ, đúng vị con thích. Anh Hưng thật có tài nấu nướng.
Hưng chỉ gật đầu, cố nặn ra một nụ cười. Nhưng nụ cười đó không chạm được đến mắt anh. Anh gắp thức ăn cho Vy, một hành động tưởng chừng quan tâm nhưng lại như nhát dao đâm vào không khí tang tóc của gia đình.
Mẹ Hưng không ăn nổi. Bà chỉ và vài miếng cơm rồi buông đũa, lặng lẽ nhìn về phía bàn thờ con dâu. Ánh nến leo lét hắt bóng tấm di ảnh lên tường, nụ cười của Lan trông thật buồn.
Nhưng người đau đớn nhất trong bữa ăn đó là cu Bảo. Thằng bé năm tuổi, cái tuổi còn chưa hiểu hết về cái chết, chỉ im lặng từ đầu đến cuối. Đôi tay nhỏ bé của nó ôm chặt con gấu bông cũ kỹ, món đồ duy nhất còn lưu lại hơi ấm của mẹ. Nó không ăn, không nói, đôi mắt to tròn, trong veo chỉ nhìn trân trân vào chiếc ghế trống đối diện – chỗ mẹ nó từng ngồi. Nó nhớ những bữa cơm mẹ hay gắp cho nó miếng thịt ngon nhất, nhớ giọng mẹ dịu dàng hỏi “Hôm nay con đi học có vui không?”. Giờ đây, thay vào đó là giọng nói lanh lảnh của một người phụ nữ xa lạ.
Hưng thấy con không ăn, liền lên tiếng, giọng có chút bực bội:
– Bảo, sao con không ăn đi? Thức ăn nguội hết rồi kìa.
Thằng bé vẫn im lặng, đôi môi mím chặt. Nó lắc đầu, rồi lại nhìn chằm chằm vào chiếc ghế trống. Ánh mắt nó như đang chờ đợi một điều gì đó, chờ đợi mẹ nó sẽ quay về và ngồi vào chỗ đó như mọi ngày.
Vy thấy vậy, liền cố gắng tỏ ra thân thiện. Cô ta gắp một miếng trứng, đưa đến bát của Bảo:
– Bảo ngoan, ăn đi con. Cô Vy thương nhé.
Ngay khi chiếc đũa của Vy chạm vào bát, thằng bé giật nảy mình. Nó hất tay một cái, khiến miếng trứng rơi xuống bàn.
– Cháu không ăn! Đây không phải mẹ cháu!
Nó hét lên, rồi bật khóc nức nở. Tiếng khóc của nó xé tan sự im lặng giả tạo của bữa ăn, phơi bày tất cả sự trần trụi và đau đớn. Nó ôm con gấu bông, tụt xuống khỏi ghế rồi chạy thẳng vào phòng ngủ của bố mẹ, đóng sầm cửa lại.
Căn phòng ăn chỉ còn lại tiếng nấc nghẹn của thằng bé vọng ra, tiếng thở dài não nề của bà nội, và sự im lặng bối rối của Hưng và Vy.
Chương 3: Lá Thư Từ Người Vợ Quá Cố
Một lúc sau, cánh cửa phòng bật mở. Cu Bảo bước ra, đôi mắt nó đỏ hoe nhưng không còn khóc. Gương mặt non nớt của nó mang một vẻ nghiêm túc lạ thường, một sự quả quyết không thuộc về một đứa trẻ năm tuổi. Trên tay nó là một phong bì màu trắng ngà, đã cũ và có vài nếp gấp.
Nó không nói gì, lẳng lặng đi đến chỗ Hưng, dúi phong bì vào tay bố. Giọng nó trong veo nhưng đầy sức nặng:
– Mẹ bảo… nếu một ngày bố dẫn “cô đó” về nhà, thì con phải đưa cho bố cái này.
Hưng chết lặng. Cả người anh cứng đờ. Phong bì trên tay anh bỗng trở nên nặng trịch, nặng như tội lỗi của chính mình. Anh run run mở nó ra. Bên trong là một tờ giấy viết tay, nét chữ mềm mại, quen thuộc của Lan. Có lẽ chị đã viết nó trong những ngày cuối cùng nằm trên giường bệnh, khi sự sống đang dần rời xa chị, nhưng tình yêu và nỗi lo cho con thì vẫn còn vẹn nguyên.
Anh bắt đầu đọc, từng chữ từng chữ như những mũi kim đâm vào tim anh:
“Anh Hưng thân mến,
Em biết, có thể một ngày nào đó em sẽ phải rời khỏi thế gian này trước anh, trước con. Khi anh đọc được những dòng này, có lẽ em đã ở một nơi rất xa rồi.
Em không có gì nhiều để lại cho anh, chỉ có một lời cầu xin. Em chỉ mong, khi em đi rồi, anh đừng vội đưa một người phụ nữ nào khác về nhà – ít nhất là trong 100 ngày. Anh có thể làm được không?
Con mình còn quá nhỏ, nó chưa hiểu thế nào là cái chết. Trong đầu nó, mẹ chỉ là đang đi ngủ một giấc thật dài. Hãy cho con thời gian, anh nhé. Hãy để nó nguôi ngoai đi nỗi nhớ mẹ, đừng để nó phải nhìn thấy một người khác ngồi vào chiếc ghế của em, ngủ trên chiếc giường mà hai ta đã cùng nhau sẻ chia bao kỷ niệm.
Và… nếu anh còn giữ lại dù chỉ một chút thương xót cho người vợ đã cùng anh đi qua bao năm tháng, xin anh đừng để Vy bước vào ngôi nhà này. Cô ấy không hề giấu nổi ánh mắt khi nhìn anh, và em… em đã biết tất cả từ lâu rồi.”
Tay Hưng run bắn lên. Tờ giấy trên tay anh như có lửa. Vy, đang ngồi gần đó, nghe thấy tên mình thì mặt tái đi, môi cô ta mấp máy nhưng không thể thốt ra lời. Căn phòng im phăng phắc, chỉ còn nghe thấy tiếng thở nặng nề của Hưng.
Anh đọc tiếp, nước mắt đã bắt đầu nhòe đi:
“Em không trách anh đâu, thật đấy. Em chỉ buồn. Buồn vì trong những lúc em phải một mình chống chọi với từng cơn đau thấu xương tủy, anh lại đang mỉm cười hạnh phúc bên một người khác. Nhưng em vẫn yêu anh – vì anh là cha của con trai em, là người mà em đã từng tin tưởng trao cả cuộc đời.
Em viết những dòng này không phải để nguyền rủa hay oán trách, mà chỉ để nhắc nhở anh một điều: Có những việc anh làm, dù vô tình hay hữu ý, cũng sẽ để lại trong lòng con một vết sẹo không bao giờ lành.
Nếu anh vẫn lựa chọn cô ấy, em cũng không cản. Chỉ xin anh, ít nhất hãy đợi em đi được trọn 49 ngày, để linh hồn em được siêu thoát. Khi đó, em sẽ không còn vấn vương gì nơi trần thế này nữa.”
Một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống tờ giấy, làm nhòe đi một dòng chữ. Không biết đó là nước mắt của Hưng hay của cu Bảo, thằng bé đã đứng bên cạnh bố tự lúc nào.
Vy không thể ngồi yên được nữa. Cô vội vàng đứng dậy, mặt cắt không còn một giọt máu.
– Em… em xin lỗi. Em thật sự không biết chị ấy…
Cô lắp bắp, không thể nói thành câu hoàn chỉnh. Cô vội vã thu dọn túi xách của mình, không dám nhìn vào mặt ai, rồi chạy ra khỏi nhà như một kẻ trốn chạy. Tiếng cổng sắt đóng lại vang lên khô khốc trong đêm.
Còn Hưng, anh ngồi sụp xuống ghế, hai tay run rẩy chạm lên dòng chữ cuối cùng trong lá thư, dòng chữ như một lời thì thầm từ cõi khác:
“Nếu một ngày nào đó anh thấy một cơn gió lạ thổi ngang qua vai mình, đừng sợ hãi.
Đó là em, đang về… để xem anh có giữ lời hứa với em không.”
Chương 4: Lời Xin Lỗi Muộn Màng
Đúng lúc đó, như một sự sắp đặt của định mệnh, một cơn gió lạnh từ đâu ùa vào nhà qua khung cửa sổ đang mở, thổi tắt ngọn nến duy nhất còn leo lét trên bàn thờ. Cả căn phòng chìm trong bóng tối.
Leng keng… leng keng…
Tiếng chuông gió bằng vỏ sò treo ngoài hiên khẽ va vào nhau, tạo ra những âm thanh trong trẻo mà ai oán. Âm thanh đó, không hiểu sao, lại giống hệt như giọng của Lan những ngày còn sống, những buổi chiều chị hay gọi anh từ ngoài sân:
– Anh Hưng ơi, vào ăn cơm đi, nguội hết cả rồi kìa…
Ký ức ùa về, sắc nét và đau đớn. Hưng không thể kìm nén được nữa. Anh bật khóc, tiếng khóc của một người đàn ông vỡ vụn vì tội lỗi và hối hận. Anh quỳ sụp xuống trước di ảnh của vợ, trán anh chạm xuống nền gạch lạnh lẽo.
– Lan ơi… Anh xin lỗi… Anh sai rồi… Xin em… xin em hãy tha thứ cho anh…
Cu Bảo thấy bố khóc, nó không khóc theo. Thằng bé lẳng lặng tiến lại gần bàn thờ, kiễng chân, nhẹ nhàng đặt con gấu bông sờn cũ của mình lên đó, ngay cạnh bát cơm cúng mẹ. Giọng nó thì thầm, đủ để chỉ có người trên trời và người dưới đất nghe thấy:
– Mẹ ơi, con làm đúng lời mẹ dặn rồi nhé. Mẹ đừng giận bố nữa nhé.
Đêm ấy, hàng xóm xung quanh bảo rằng họ nghe thấy tiếng ai đó khóc nức nở, ai oán suốt đêm trong nhà anh Hưng. Tiếng khóc xen lẫn cả tiếng ru con khe khẽ, đứt quãng: “À ơi… con ngủ cho ngoan… để mẹ con đi…” Nhưng sáng hôm sau, người ta chỉ thấy Hưng ngồi thất thần trước hiên nhà, đôi mắt sưng húp, vô hồn. Trên tay anh vẫn cầm chặt phong bì đã ướt nhòe vì nước mắt. Anh cứ ngồi như vậy, hết buổi sáng rồi lại đến buổi chiều, miệng không ngừng thì thầm mãi một câu, như một lời sám hối muộn màng gửi đến một người sẽ không bao giờ có thể nghe thấy nữa:
– Anh xin lỗi… Lan ơi, anh xin lỗi…
Ngọn gió mùa đông đầu tiên khẽ thổi qua, lạnh buốt. Hưng rùng mình, nhưng anh không vào nhà. Anh biết, cơn gió này không chỉ đến từ đất trời.












