Chương 1: Cánh Cửa Nghiệt Ngã
Trưa hôm đó, Sài Gòn như một cái lò nung khổng lồ. Nắng hầm hập, dội xuống mặt đường nhựa khiến không khí quánh lại, ngột ngạt. Dòng xe cộ hối hả ngoài kia dường như chẳng hề ăn nhập với sự tĩnh lặng, sang trọng và mát lạnh bên trong sảnh tòa nhà Hoàng Minh Group. Sàn đá cẩm thạch bóng loáng có thể soi gương, những chậu cây cảnh được cắt tỉa tỉ mỉ, và không khí phảng phất mùi hương tinh dầu dịu nhẹ, tất cả đều toát lên vẻ quyền lực và giàu có của một trong những tập đoàn hàng đầu thành phố.
Giữa không gian xa hoa ấy, một hình bóng lạc lõng đột ngột xuất hiện.
Một người đàn ông trung niên, gầy gò, khắc khổ, bước vào từ cánh cửa kính tự động. Ông mặc một chiếc áo sơ mi đã sờn vai, bạc màu, chiếc quần tây cũ kỹ lấm tấm vài vệt bùn khô. Cơn mưa rào bất chợt lúc sáng đã khiến gấu quần và đôi dép nhựa của ông ướt sũng, mỗi bước đi đều để lại một vệt nước mờ trên sàn đá hoa cương đắt tiền. Tay ông run run, ôm chặt một túi hồ sơ cũ mèm, mép giấy đã nhàu nát và ố vàng theo năm tháng.
Ông rụt rè tiến đến quầy lễ tân bằng gỗ sồi đánh bóng, nơi một cô thư ký trẻ trung, xinh đẹp trong bộ đồng phục công sở đắt tiền đang lướt điện thoại. Cô ngẩng đầu lên, đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại khi thấy dáng vẻ của người đàn ông.
“Cô ơi, tôi… tôi đến xin làm bảo vệ.” Giọng ông khàn đặc, có chút ngập ngừng, như thể gom hết can đảm mới thốt ra được câu nói ấy.
Cô thư ký, tên Lan Anh, liếc nhìn ông từ đầu đến chân. Ánh mắt cô quét qua bộ quần áo cũ sờn, đôi dép lê dính nước, và dừng lại ở gương mặt hốc hác, sạm đen vì nắng gió của ông. Một nụ cười nửa miệng đầy khinh khỉnh nở trên đôi môi tô son đỏ mọng của cô.
“Ông ơi, ông có nhầm chỗ không vậy?” Cô nói, giọng điệu sắc như dao. “Đây là tập đoàn Hoàng Minh chứ không phải trạm từ thiện. Nhìn ông y như ăn xin, ai mà dám thuê? Quần áo thì xộc xệch, người thì lôi thôi. Chúng tôi cần bảo vệ để giữ gìn hình ảnh cho công ty, chứ không phải để dọa khách hàng chạy mất.”
Cô chỉ tay xuống vệt nước dưới chân ông, giọng càng thêm gay gắt: “Ra ngoài đi, ướt hết sàn rồi kìa. Phiền phức quá.”
Người đàn ông chỉ khẽ cúi đầu, đôi vai gầy guộc chùng xuống. Gương mặt ông hằn lên nỗi tủi nhục và bất lực. “Tôi… tôi chỉ cần một công việc thôi, cô ạ. Việc gì tôi cũng làm được. Tôi chỉ cần sống qua ngày thôi…”
Giọng ông nghẹn lại, giống như tiếng nấc bị kìm nén. Ông đã đi bộ suốt từ sáng sớm, qua không biết bao nhiêu con phố, vào không biết bao nhiêu công ty, và ở đâu ông cũng chỉ nhận được những cái lắc đầu, những ánh mắt dò xét. Nhưng chưa ở đâu, ông phải nghe những lời cay nghiệt đến thế.
Lan Anh đã mất hết kiên nhẫn. Cô phẩy tay, một cử chỉ xua đuổi không hề che giấu. “Tôi đã nói rồi, ở đây không có việc cho ông. Đi đi cho người khác còn làm việc.”
Cô quay đi, tiếp tục lướt điện thoại, coi như người đàn ông kia không hề tồn tại. Đối với cô, ông chỉ là một hạt bụi phiền phức, vô tình bay lạc vào thế giới hào nhoáng của mình và cần phải được phủi đi ngay lập tức.
Người đàn ông đứng lặng, đôi chân như chôn chặt xuống sàn. Ông không biết phải đi đâu, làm gì tiếp theo. Hy vọng cuối cùng trong ngày dường như cũng đã vụt tắt. Ông quay người, định lầm lũi bước ra khỏi cánh cửa đã mang đến cho ông sự sỉ nhục.
Đúng lúc đó, một tiếng “ting” nhẹ vang lên. Cánh cửa thang máy dành cho ban lãnh đạo từ từ mở ra.
Giám đốc Hoàng Minh vừa kết thúc một cuộc họp căng thẳng. Anh bước ra, gương mặt trẻ trung nhưng cương nghị có chút mệt mỏi. Anh nới lỏng cà vạt, định bước thẳng về phía văn phòng, nhưng một điều gì đó đã khiến bước chân anh khựng lại.
Ánh mắt anh chạm vào bóng lưng còng còng, cô độc của người đàn ông đang chậm chạp lê bước về phía cửa. Một cảm giác quen thuộc mơ hồ chợt dấy lên trong lòng. Anh không hiểu tại sao, nhưng anh không thể rời mắt khỏi dáng người ấy.
Và rồi, khi người đàn ông vô tình đưa tay lên quệt mồ hôi trên trán, để lộ ra cổ tay phải gầy guộc, Hoàng Minh chết lặng.
Thời gian như ngưng đọng. Không gian sang trọng của sảnh tòa nhà bỗng chốc tan biến, nhường chỗ cho hình ảnh của một con đường làng đầy bụi đất của 15 năm về trước.
Trên cổ tay phải của người đàn ông kia, có một vết bớt màu nâu nhạt, hình một giọt nước mắt.
Vết bớt ấy… 15 năm trước, anh đã từng nắm lấy nó mỗi khi được cha dắt qua những cánh đồng lúa xanh rì. Vết bớt ấy, anh đã từng áp má vào mỗi khi được cha bế trên tay. Vết bớt ấy, là ký ức đậm sâu và đau đớn nhất trong cuộc đời anh.
Chương 2: Ký Ức Lấm Bùn
Mười lăm năm trước, Hoàng Minh khi ấy mới là một cậu bé mười tuổi, tên Minh, sống cùng cha là ông Trần Văn Phúc trong một ngôi nhà nhỏ ở một làng quê nghèo. Mẹ cậu mất sớm, một tay cha gà trống nuôi con. Cuộc sống tuy vất vả, thiếu thốn, nhưng ngôi nhà của hai cha con luôn đầy ắp tiếng cười.
Ông Phúc là một người đàn ông hiền lành, chân chất, cả đời chỉ biết đến ruộng đồng và đứa con trai bé bỏng. Ông không có tài sản gì quý giá ngoài sức lao động và một trái tim nhân hậu. Đối với Minh, cha là cả thế giới. Cậu yêu thương tất cả những gì thuộc về cha: nụ cười hiền từ, đôi vai gầy nhưng vững chãi, và cả vết bớt hình giọt nước trên cổ tay phải của ông. Mỗi khi được cha dắt đi, cậu bé Minh đều nắm chặt lấy cổ tay ấy, cảm nhận sự ấm áp và an toàn tuyệt đối.
Nhưng rồi tai họa ập đến.
Hợp tác xã trong làng bị mất một khoản tiền lớn. Mọi nghi ngờ đổ dồn về phía ông Phúc, bởi ông là người thật thà nhất, dễ bị bắt nạt nhất. Chủ nhiệm hợp tác xã, ông Tấn, một kẻ có tiếng gian manh, đã lớn tiếng quy kết ông Phúc là kẻ trộm. Người ta lục soát căn nhà tranh vách đất của hai cha con và “tình cờ” tìm thấy số tiền bị mất được giấu dưới gầm giường.
Cả làng xôn xao. Không ai tin lời giải thích của ông Phúc. Họ tin vào “bằng chứng” rành rành trước mắt, tin vào lời lẽ đanh thép của ông Tấn. Họ quên hết những năm tháng ông Phúc sống hiền lành, tử tế. Sự nghèo khó và lòng đố kỵ đã biến họ thành những quan tòa tàn nhẫn.
Minh không bao giờ quên được buổi chiều hôm đó. Bầu trời xám xịt như sắp đổ sập xuống. Cả làng kéo đến vây quanh nhà cậu. Những lời chửi rủa, những ánh mắt khinh bỉ, những cái chỉ tay cay độc.
“Đồ ăn cắp! Thật không ngờ một người trông hiền lành như vậy lại làm ra chuyện đó!”
“Phải đuổi cổ hắn ra khỏi làng! Làng ta không chứa chấp loại người này!”
Ông Phúc bị trói tay, quỳ giữa sân, gương mặt thất thần, tuyệt vọng. Ông không ngừng thanh minh: “Tôi không lấy… Tôi thật sự không lấy tiền…”
Nhưng không một ai nghe.
Cậu bé Minh đứng nép sau cánh cửa, toàn thân run rẩy. Cậu khóc nấc lên, gọi cha trong tuyệt vọng. Cậu muốn chạy ra ôm lấy cha, nhưng đôi chân như bị đóng đinh xuống đất. Cậu thấy cha quay đầu lại, nhìn cậu bằng ánh mắt đau đớn tột cùng. Ánh mắt ấy như muốn nói: “Minh ơi, cha xin lỗi. Cha vô tội.”
Họ đuổi ông đi ngay trong đêm. Ông chỉ kịp mang theo bộ quần áo trên người. Trước khi bị đẩy ra khỏi cổng làng, ông còn cố ngoái lại tìm con, nhưng người ta đã xô đẩy ông đi mất. Cậu bé Minh chạy theo gào khóc, nhưng chỉ nhận lại tiếng đóng sầm của cánh cổng làng và sự im lặng đáng sợ.
Đêm đó, Minh ngồi co ro trong căn nhà lạnh lẽo, chờ cha về. Nhưng cha không bao giờ về nữa.
Những ngày sau đó là địa ngục. Cậu phải đến ở với người dì họ xa. Lũ trẻ trong làng xa lánh, gọi cậu là “con của thằng ăn cắp”. Người lớn thì nhìn cậu bằng ánh mắt thương hại xen lẫn dè chừng. Cậu bé Minh vốn hoạt bát, vui vẻ ngày nào trở nên lầm lì, ít nói. Nỗi đau mất cha và sự oan khuất đã hằn sâu vào tâm hồn non nớt của cậu.
Vài năm sau, có người trong làng đi làm ăn xa trở về, nói rằng họ thấy một người giống ông Phúc đã chết vì bệnh tật trong một xó chợ ở thành phố. Tin tức ấy như một nhát dao cuối cùng, cắt đứt mọi hy vọng mong manh của Minh. Cậu tin rằng cha đã chết. Chết trong tủi nhục và oan ức.
Nỗi đau biến thành động lực. Minh lao vào học như điên. Cậu tự hứa với lòng mình rằng phải thành công, phải thật giàu có và quyền lực. Cậu muốn thoát khỏi cái làng đã đối xử tàn nhẫn với cha con cậu. Cậu muốn một ngày nào đó sẽ quay về, tìm ra sự thật, trả lại sự trong sạch cho cha, dù ông không còn trên đời nữa.
Và cậu đã làm được. Hoàng Minh của ngày hôm nay, vị giám đốc trẻ tuổi, tài ba của Hoàng Minh Group, chính là cậu bé Minh năm nào. Anh đã có tất cả: tiền tài, danh vọng, địa vị. Nhưng sâu thẳm trong tim anh, vẫn là một khoảng trống mênh mông, một nỗi đau không bao giờ nguôi ngoai về người cha đã mất.
Chương 3: Giọt Nước Mắt Tái Ngộ
Ký ức ùa về như một cơn bão, cuốn phăng đi vẻ ngoài lạnh lùng, điềm tĩnh của vị giám đốc. Hoàng Minh đứng sững, đôi mắt dán chặt vào vết bớt trên cổ tay người đàn ông. Hơi thở anh trở nên gấp gáp, cả người run lên.
Anh từ từ tiến lại gần, mỗi bước đi nặng như đeo chì. Những nhân viên trong sảnh tò mò nhìn theo, không hiểu tại sao vị giám đốc vốn luôn giữ khoảng cách lại có biểu hiện kỳ lạ như vậy.
Hoàng Minh đứng trước mặt người đàn ông, giọng anh run rẩy, lắp bắp, không thành tiếng:
“Bác… bác tên là… Trần Văn Phúc… phải không?”
Người đàn ông ngẩng đầu lên, đôi mắt mệt mỏi của ông mở to, ngỡ ngàng nhìn chàng trai trẻ trước mặt. Gương mặt này, ánh mắt này… có chút gì đó quen thuộc. Nhưng ông không dám tin. Con trai ông sao có thể ở một nơi sang trọng thế này? Con trai ông sao có thể trở thành một người lịch lãm, quyền uy đến vậy?
“Cậu… cậu là…” Ông Phúc ngập ngừng, rồi như nhận ra điều gì, đôi môi khô nứt của ông run lên. “…Minh đó sao? Con là Minh phải không?”
Một giọt nước mắt lăn dài trên gò má sạm nắng của ông.
Cả sảnh như lặng đi. Tiếng gõ bàn phím, tiếng chuông điện thoại, tiếng nói chuyện rì rầm… tất cả đều tắt lịm. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía hai người đàn ông, một sang trọng, một khắc khổ, đang đứng đối diện nhau.
Và rồi, một hành động không ai ngờ tới đã xảy ra.
Giám đốc Hoàng Minh, người mà tất cả nhân viên đều phải cúi đầu kính nể, người mà mỗi lời nói ra đều có sức nặng ngàn cân, bỗng nhiên sững người, rồi quỳ sụp xuống sàn đá cẩm thạch lạnh lẽo. Anh quỳ trước mặt người đàn ông ăn mặc rách rưới, nước mắt trào ra, vỡ òa như một đứa trẻ.
“Cha ơi… Cha!”
Tiếng gọi ấy xé tan sự im lặng, chất chứa nỗi đau đớn, sự kinh ngạc và niềm hạnh phúc vô bờ của 15 năm xa cách.
Cô thư ký Lan Anh đứng chết trân tại quầy lễ tân. Chiếc điện thoại trên tay cô rơi xuống đất, tạo thành một tiếng “cạch” khô khốc. Gương mặt cô trắng bệch, không còn một giọt máu. Cô vừa mới sỉ nhục, xua đuổi ai thế này? Cha của giám đốc? Cha của ông chủ tập đoàn? Một cơn hoảng loạn tột độ xâm chiếm lấy tâm trí cô.
Hoàng Minh nắm chặt lấy bàn tay chai sạn, thô ráp của cha. Bàn tay ấy đã từng dắt anh đi qua những năm tháng tuổi thơ. Bàn tay ấy đã chai đi vì làm lụng nuôi anh khôn lớn.
“Cha ơi… 15 năm rồi con mới tìm thấy cha!” Giọng anh nghẹn ngào. “Ngày đó họ vu oan cho cha trộm tiền của hợp tác xã, cả làng đuổi cha đi. Con còn nhỏ quá, chẳng biết làm gì ngoài khóc. Con đã cố gắng tìm cha, đi khắp nơi hỏi thăm, nhưng rồi họ bảo… họ bảo cha chết rồi…”
Từng lời nói của anh như từng nhát dao cứa vào tim những người chứng kiến. Họ bắt đầu hiểu ra câu chuyện bi kịch đằng sau cuộc hội ngộ này.
Ông Phúc cúi đầu, nước mắt lăn dài. Ông đưa bàn tay run rẩy còn lại lên, xoa đầu con trai, giống như 15 năm trước. “Cha không dám về, Minh à… Cha sợ mình mang tiếng xấu, sẽ làm ảnh hưởng đến tương lai của con. Cha chỉ lang thang khắp nơi, làm thuê làm mướn. Mấy năm nay, cha tình cờ biết tin về con, biết con đã thành đạt, đã gầy dựng nên cơ nghiệp này. Cha mừng lắm. Cha chỉ mong một ngày được nhìn con từ xa, thấy con sống tốt là cha mãn nguyện rồi.”
Từng lời của ông Phúc khiến tim Hoàng Minh thắt lại. Cha anh đã phải chịu đựng biết bao nhiêu khổ cực, bao nhiêu tủi nhục, nhưng trong lòng vẫn chỉ nghĩ cho anh.
Hoàng Minh lắc đầu quầy quậy, nước mắt giàn giụa. Anh ôm chặt lấy đôi chân gầy guộc của cha. “Không! Cha phải về nhà với con. Con sẽ không để cha phải chịu khổ thêm một phút giây nào nữa! Con sẽ bù đắp cho cha tất cả.”
Anh ngẩng đầu lên, nhìn cha bằng ánh mắt cương quyết. “Ngôi nhà của chúng ta không phải là nơi này. Ngôi nhà của chúng ta là nơi có cha và có con.”
Trong góc sảnh, cô thư ký Lan Anh đã không còn đứng vững. Cô từ từ quỳ xuống, cả người run lên bần bật. Nỗi sợ hãi, sự hối hận và xấu hổ khiến cô không dám ngẩng mặt lên. Cô chỉ biết quỳ gối xin lỗi trong im lặng, run rẩy đến trắng bệch cả mặt. Cô biết rằng, sự nghiệp của mình, tương lai của mình, có lẽ đã chấm dứt ngay tại khoảnh khắc này, chỉ vì sự kiêu ngạo và nhẫn tâm của chính mình.
Chương 4: Trở Về Nhà
Hoàng Minh không quan tâm đến những ánh mắt xung quanh. Anh cũng không liếc nhìn cô thư ký đang quỳ dưới sàn. Trong mắt anh lúc này chỉ có cha. Anh cẩn thận đỡ ông Phúc đứng dậy, dùng tay áo vest đắt tiền của mình lau đi những giọt nước mắt trên gương mặt khắc khổ của cha.
“Cha ơi, chúng ta về nhà.”
Anh quay sang người trợ lý vừa chạy tới, giọng nói đã lấy lại được sự đanh thép của một vị giám đốc, nhưng vẫn còn run run vì xúc động. “Cậu Hùng, hủy tất cả các cuộc họp chiều nay của tôi. Chuẩn bị xe, tôi muốn đưa cha tôi về nhà ngay lập tức.”
“Vâng, thưa giám đốc!” Người trợ lý nhanh chóng tuân lệnh, ánh mắt không giấu nổi sự kinh ngạc.
Hoàng Minh dìu cha đi qua sảnh. Mọi nhân viên đều cúi đầu, dạt ra hai bên, nhường đường cho họ. Không ai dám nói một lời. Bầu không khí trang nghiêm và xúc động bao trùm cả không gian.
Khi đi ngang qua quầy lễ tân, Hoàng Minh dừng lại. Anh không nhìn Lan Anh, chỉ nói một câu lạnh lùng với người trợ lý: “Ngày mai, tôi không muốn thấy cô ta ở đây nữa. Giải quyết theo đúng thủ tục của công ty.”
Lan Anh nghe thấy, cả người mềm nhũn, ngã ngồi bệt xuống sàn. Cô biết, đó là một bản án không thể thay đổi.
Chiếc xe sang trọng lướt đi trên đường phố Sài Gòn. Bên trong, hai cha con ngồi cạnh nhau, vẫn nắm chặt tay. Ông Phúc ngỡ ngàng nhìn ra cửa sổ, nơi thành phố hoa lệ lướt qua. Suốt 15 năm, ông chỉ dám nhìn nó từ những góc khuất tăm tối, những khu chợ lao động, những công trường xây dựng. Chưa bao giờ ông dám mơ sẽ có ngày được ngồi trong một chiếc xe êm ái như thế này.
“Con sống tốt là cha mừng rồi,” ông Phúc lặp lại, giọng vẫn còn nghẹn.
“Không, cha ạ,” Hoàng Minh quay sang, nhìn sâu vào mắt cha. “Con chỉ thực sự sống tốt khi có cha ở bên. Bao nhiêu năm qua, con thành công, con có tiền, nhưng con chưa bao giờ thấy vui trọn vẹn. Bởi vì con luôn cảm thấy có lỗi, cảm thấy mình là một đứa con bất hiếu vì đã không thể bảo vệ được cha.”
Anh đưa cha về căn biệt thự sang trọng của mình. Anh tự tay chuẩn bị phòng cho cha, một căn phòng lớn nhất, có ban công nhìn ra khu vườn xanh mướt. Anh gọi bác sĩ riêng đến kiểm tra sức khỏe tổng quát cho ông, dặn dò người giúp việc chuẩn bị những món ăn bổ dưỡng.
Tối hôm đó, hai cha con ngồi trong phòng khách rộng lớn, bên cạnh lò sưởi giả đang cháy tí tách. Hoàng Minh đã nghe cha kể lại cuộc sống của ông suốt 15 năm qua. Những ngày tháng lang bạt, làm đủ thứ nghề để sinh sống, từ bốc vác, phụ hồ, cho đến nhặt ve chai. Có những lúc đói không có gì ăn, có những đêm đông phải ngủ co ro ngoài mái hiên. Nhưng dù khổ cực đến đâu, ông cũng chưa bao giờ làm điều gì trái với lương tâm. Và ông luôn dõi theo tin tức về con trai.
“Con có hận họ không, cha?” Hoàng Minh hỏi, nhắc đến những người dân làng năm xưa.
Ông Phúc lắc đầu, ánh mắt hiền từ. “Hận thù chỉ làm mình thêm mệt mỏi thôi, con à. Họ cũng là những người nông dân nghèo khổ, ít học. Họ dễ bị kẻ xấu xúi giục. Lỗi lớn nhất là ở tên chủ nhiệm hợp tác xã.”
Hoàng Minh siết chặt tay. “Con sẽ không để chuyện này chìm vào quên lãng. Con sẽ về làng, con sẽ tìm ra bằng chứng, bắt kẻ đã hãm hại cha phải trả giá. Con sẽ trả lại sự trong sạch cho cha trước mặt tất cả mọi người.”
Ông Phúc nhìn con, trong mắt ánh lên niềm tự hào. Con trai ông đã thực sự trưởng thành, mạnh mẽ và kiên định.
Ngoài kia, nắng đã tắt. Sài Gòn lên đèn, lung linh và rực rỡ. Nhưng trong căn biệt thự ấm cúng ngày hôm ấy, ánh sáng đẹp nhất không phải đến từ những ngọn đèn pha lê, mà đến từ tình phụ tử được tìm lại sau 15 năm bão giông. Người đàn ông khắc khổ cuối cùng đã tìm lại được mái nhà của mình – nơi ông bị tước mất chỉ vì sự oan khuất, nhưng được tìm lại nhờ một vết bớt và một niềm tin yêu không bao giờ phai nhạt.












