TÔI ĐI CÔNG TÁC VỀ SỚM
Chuyến công tác Đà Nẵng chỉ vỏn vẹn ba ngày, nhưng tôi thấy như kéo dài cả năm. Mấy tháng nay công việc bề bộn, tôi và chồng – Quốc – gần như ít có dịp ngồi cạnh nhau trọn vẹn một bữa cơm. Cưới nhau được 2 năm, mẹ chồng đã giục cháu đích tôn đến mòn lỗ tai. Cứ mỗi lần tôi về ngoại hay đi làm về muộn là tâm trạng căng như dây đàn.
Hôm nay may mắn xong việc sớm, tôi hí hửng quyết định không báo trước mà về nhà tạo bất ngờ. Trong bụng nghĩ cảnh chồng mừng rỡ ôm lấy tôi, mẹ chồng tíu tít hỏi han, chắc hẳn ấm lòng lắm.
Nhưng đời mà… bất ngờ thường chẳng giống ta tưởng.
Tôi mở cổng thật khẽ, bước đến gần cửa thì giọng mẹ chồng vang lên trong nhà:
– Rồi đấy, sắp có cháu đích tôn cho bà bế rồi! Mẹ vui lắm!
Giọng Quốc cười khúc khích, đầy phấn khởi:
– Ôi dồi ôi, mỗi đêm cô ấy đòi những ba lần cơ mà, mẹ cứ yên tâm!
Chân tôi như chôn dưới nền gạch. “Cô ấy”? Ai cơ? Tôi đi công tác ba ngày, vậy ba đêm vừa rồi… anh ta chiều ai? Mà ba lần một đêm? Tôi – người vợ hợp pháp – còn chưa từng đòi hỏi vậy.
Bàn tay tôi siết chặt lấy quai vali. Vừa tủi thân, vừa cay mắt. Nghĩ đến cảnh chồng phản bội mà giọng lại hớn hở khoe với mẹ mình, tôi muốn xông vào tát cho hắn ta tỉnh ngộ.
Cửa mở cái “rầm”.
Hai mẹ con quay lại nhìn tôi tròn mắt.
– Em… về rồi à? – Quốc lắp bắp như bị bắt quả tang.
Tôi đứng chống nạnh, giọng run run vì giận:
– Ba lần một đêm là ai đòi hả anh?
Anh ta cứng họng. Mẹ chồng nhìn tôi rồi nhìn con trai, có vẻ hiểu nhầm gì đó.
Tôi quay sang mẹ chồng:
– Mẹ, mẹ biết hết đúng không?
Không khí nặng như sắp sụp trần.
Cuối cùng, Quốc hít sâu, chỉ tay về góc nhà:
– Là… con Miu!
Hả?
Tôi sững người như bị ai đổ nguyên xô nước đá lên đầu.
Dưới sàn, con mèo vàng mập ú đang nằm duỗi chân, gãi tai như chẳng liên quan gì. Tôi còn nghe được tiếng nó “meo” nhẹ, như khinh bỉ.
Quốc vội giải thích:
– Nó đến mùa rồi. Đêm nào cũng gào đòi ra ngoài tìm bạn tình. Mẹ nói phải cho nó đi khám sinh sản để chuẩn bị đón… đàn mèo.
Tôi nghẹn họng, vừa xấu hổ vừa tức muốn đấm luôn cả hai mẹ con vì cái kiểu nói không rõ ràng này.
Mẹ chồng cười nịnh:
– Con đừng giận. Nhưng mà… người cũng nên sớm có… để mẹ còn bế cháu người nữa chứ!
Tôi thở dài. Chuyện có con luôn là đề tài khiến tôi áp lực. Cưới được một năm thì mẹ chồng bắt đầu nói bóng nói gió. Sang năm thứ hai thì công khai thúc ép. Tôi cũng muốn chứ, nhưng hai vợ chồng còn khó khăn, công việc của tôi chưa ổn định. Quốc thì xuề xòa: “Có đâu nuôi đấy”, làm tôi càng thêm lo.
Tôi quay sang Quốc:
– Vậy là anh khoe với mẹ chuyện… mèo sinh sản?
– Anh vui thôi mà… – anh nhìn tôi cười gượng. – Với lại… anh nhớ em.
Câu đó làm tim tôi mềm một chút. Nhưng chuyện chưa kết thúc ở đó.
Sau khi tắm rửa, tôi bước ra thì thấy Quốc đang hí hoáy với điện thoại, miệng cười tủm tỉm. Tôi đến gần, anh vội úp điện thoại lại.
Một tia nghi ngờ lóe lên.
Tôi khoanh tay:
– Nhắn với ai mà vui thế?
– Bạn thôi.
Tôi ngồi xuống bên cạnh. Con Miu chạy lại cọ chân tôi, tôi vô thức vuốt lưng nó. Đúng lúc đó, điện thoại Quốc rung lên, sáng màn hình:
“Tối nay nhớ 3 lần nhé 😘”
Tôi đọc trong đầu mà máu như sôi lên. Ba lần? Lần này không phải mèo rồi!
– Anh giải thích đi!!! – Tôi gằn từng chữ.
Quốc tái mặt. Anh giật điện thoại nhưng tôi nhanh tay hơn.
Tin nhắn trong nhóm Zalo:
“CLB Nuôi Mèo Cảnh – Kinh nghiệm mùa động dục”
Tin nhắn chính là admin gửi cho cả nhóm:
“Ai có mèo cái đang mùa thì nhớ cho 3 lần phối mỗi đêm trong 2-3 ngày để đạt hiệu quả cao nhất 😘”
Tôi cứng họng lần hai.
Con Miu ngước mặt, nheo mắt nhìn tôi như “Thấy chưa, nói rồi mà!”.
Quốc thở phào. Nhưng thấy mặt tôi xì khói, anh vẫn ôm vai tôi:
– Em ghen à? Dễ thương thật!
– Thử lặp lại xem! – Tôi trừng mắt.
Tôi quay lưng đi, nhưng tim lại thấy buồn cười. Chuyện hiểu lầm đúng là bá đạo.
Tưởng thế là hết, ai dè đêm đó có hẳn… tập hai drama.
Khoảng 11 giờ, tôi khát nước nên đi xuống bếp. Vừa tới cầu thang đã nghe tiếng Quốc nói chuyện điện thoại thì thầm:
– Anh biết rồi… yên tâm… mai gặp nhé.
Tim tôi lạnh buốt.
Anh gặp ai? Lúc nào? Tại sao phải nói giọng bí mật?
Tôi nín thở, lui lại.
Quốc cúp máy, thở dài.
Tôi vờ đi xuống, hỏi nhẹ:
– Ai gọi thế anh?
Anh giật mình, cười trừ:
– Không… không có gì.
Lần này tôi quyết không bỏ qua.
Sáng hôm sau, Quốc dậy từ sớm, ăn mặc bảnh bao, nói đi công việc một lát. Tôi theo dõi anh ra khỏi nhà rồi bí mật bám theo.
Tim tôi đập nhanh như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Anh dừng trước một quán cà phê khá sang. Một cô gái trẻ, mặc váy pastel bước ra. Nhìn dáng vẻ thân mật, cô ta khoác tay anh!
Tôi đứng chết trân.
Hóa ra mọi chuyện không chỉ là mèo!
Tôi căm phẫn, nhưng quyết định im lặng theo dõi thêm. Hai người ngồi nói chuyện khá lâu. Anh đưa cô ấy một tập hồ sơ, dặn dò rất kỹ.
Tôi cắn môi, cố không bật khóc. Rõ ràng họ đang có bí mật giấu tôi.
Họ đứng dậy. Khi cô ta vòng tay ôm lấy Quốc, tôi không chịu nổi nữa, xông ra:
– Hai người đang làm gì vậy?!
Cô gái hoảng sợ buông anh ra. Quốc quay lại, tái mặt:
– Em theo anh?
– Nếu không theo thì sao biết được anh lén lút sau lưng tôi?!
Cô gái vội cúi đầu:
– Chị ơi đừng hiểu lầm, em…
– Cô im đi! – tôi quát.
Quốc nắm lấy vai tôi:
– Bình tĩnh nghe anh giải thích đã!
Tôi đẩy tay anh ra. Bao nhiêu thất vọng dồn ứ:
– Giải thích gì nữa? Ba đêm tôi đi công tác đủ để anh bộc lộ bản chất!
Cô gái run run:
– Em… là bác sĩ thú y…
Hả?
Quốc gật đầu:
– Anh hẹn cô ấy để chuẩn bị cho con Miu phối giống. Con Miu nhà mình là giống thuần, có giấy tờ, anh muốn nó đẻ đàn đầu tiên thật tốt nên nhờ bác sĩ hỗ trợ.
Tôi nhìn họ, miệng há ra rồi ngậm vào, không biết nói gì.
– Còn cái ôm? – Tôi cố vớt vát lý do giận.
Bác sĩ thú y đỏ mặt:
– Em chỉ… mừng vì cuối cùng anh chị đã thống nhất được về việc cho mèo phối giống thôi…
Tôi nhìn Quốc. Anh nói khẽ:
– Anh sợ em lại áp lực chuyện có con người nên không dám nói sớm.
Tôi tự nhiên thấy có lỗi. Tính tôi vốn nóng nảy và tự ti chuyện sinh con nên hay phản ứng thái quá.
Quốc nắm tay tôi thật chặt:
– Anh yêu em. Chỉ em. Nhưng nếu chưa thể có con người ngay thì cũng để mẹ vui với cháu miu trước… được không?
Nước mắt tôi chực trào.
Tôi ghé sát ngực anh, thì thầm:
– Em xin lỗi…
Tối đó, bữa cơm gia đình rộn rã vô cùng. Mẹ chồng vui ra mặt khi nghe chuyện Quốc đã liên hệ bác sĩ thú y. Còn tôi thì thỉnh thoảng nhìn con Miu bằng ánh mắt vừa thương vừa… ghen.
Nó đúng là tâm điểm mọi sóng gió.
Đêm đến, tôi ôm Quốc thủ thỉ:
– Mai em đi khám cùng anh nhé?
Anh ngạc nhiên:
– Khám gì?
Tôi mỉm cười nhỏ:
– Khám sức khỏe sinh sản cho… người.
Quốc mở to mắt, rồi cười tươi rạng rỡ, ôm tôi quay một vòng:
– Được! Nhưng mà… còn chuyện này…
– Chuyện gì?
– Ba lần… mỗi đêm… được không?
Tôi tát nhẹ vào vai anh:
– Mơ đi!
– Hai lần?
– Tùy thái độ!
Anh cười lớn, nụ cười mà tôi đã yêu từ lần đầu gặp gỡ.
Con Miu thấy hai chúng tôi âu yếm thì kêu “meo” một tiếng dài, rồi hất mặt bỏ đi như bà hoàng.
Tôi bật cười:
– Có khi nó còn đẻ trước em thật.
Quốc ôm tôi sát vào ngực:
– Đẻ trước thì nuôi trước. Còn con người… cứ để yêu nhau đã…
Tôi tựa đầu vào vai anh, lòng nhẹ như mây.
Trong căn nhà nhỏ, tiếng cười vang lên ấm áp.
Mọi hiểu lầm tan biến.
Tương lai phía trước, dù có khó khăn, nhưng ít ra… tôi biết mình không đi một mình.
Và biết đâu, hè này… nhà tôi lại có hai tiếng khóc mèo và một tiếng khóc người?
Ai mà biết được!











