Người đàn ông đẩy cửa xe, vòng ra bế một bé trai khoảng hai tuổi từ ghế sau, một người phụ nữ trẻ bước xuống, khoác tay anh ta, hôn nhẹ lên má.

NGƯỜI ĐÀN ÔNG ĐI QUA HAI ĐÁM TANG

Tôi tên là Lan, 34 tuổi, góa phụ… hay đúng hơn là được thông báo là góa phụ suốt năm năm trời.

Chồng tôi – Hải – mất trong một vụ tai nạn giao thông. Một chiếc container lật, đè lên xe máy, cháy không còn nhận dạng. Công an chỉ tìm được nhẫn cưới và ví anh, cháy xơ xác. Tôi đã nhìn cái ví ấy, khóc đến mức ngất đi. Đám tang diễn ra chóng vánh, họ nói thi thể không thể mở nắp quan tài.

Tôi tin.

Tôi để tang ba năm, nuôi con gái một mình, vừa làm kế toán vừa gánh nợ, vừa cố gắng đứng vững. Nhưng điều khiến tôi kiệt quệ hơn cả không phải tiền bạc, mà là câu hỏi không bao giờ được trả lời: tại sao anh ra đi quá nhanh, quá lạnh lùng như vậy?

1. Ngày tôi thấy người đàn ông đã chết

Hôm đó là một ngày chủ nhật bình thường. Tôi đưa con đi công viên trung tâm, mua hai cái kẹo bông gòn. Con bé vừa chạy vừa cười:

— Mẹ ơi, mẹ nhìn kia! Xe đẹp chưa kìa!

Chiếc xe hơi màu đen bóng loáng vừa đỗ sát lề đường. Một người đàn ông bước xuống.

Tôi đang dợm bế con sang nơi khác thì cơ thể tôi đông cứng.

Dáng đi ấy. Chiếc đồng hồ ấy. Bàn tay ấy.

Và rồi… gương mặt ấy.

Tôi nghe rõ tiếng tim mình nổ tung trong lồng ngực.

— H… Hải? — Tôi thốt lên, một âm thanh không thành tiếng.

Người đàn ông đẩy cửa xe, vòng ra bế một bé trai khoảng hai tuổi từ ghế sau. Một người phụ nữ trẻ bước xuống, khoác tay anh ta, hôn nhẹ lên má.

Tôi run bắn. Đầu óc trống rỗng.

Chồng tôi.
Người đàn ông đã được chôn cách đây 5 năm.
Đang sống.
Đang bước đi ngay trước mắt tôi.
Đang ôm con với người đàn bà khác.

Con gái tôi vô tư vẫy tay với cậu bé kia. Còn tôi đứng như tượng đá, lạnh buốt từ gót chân đến đỉnh đầu.

Người đàn ông quay sang phía tôi. Ánh mắt chúng tôi chạm nhau trong chớp mắt.

Và tôi biết.
Tôi chắc chắn.
Không thể nhầm được.

Là anh.
Là Hải.

Anh giật mình, mặt tái đi một giây, rồi nhanh chóng bế con trai, kéo vợ đẩy vào xe. Chiếc xe phóng vụt đi, để lại mùi khói xăng và một khoảng trống sụp đổ dưới chân tôi.

2. Tôi quyết tìm ra sự thật

Tôi không ngủ được suốt nhiều đêm. Hình ảnh ấy cứ ám lấy tôi. Tôi không thể tin rằng mình đã để tang một người… vẫn đang sống, đang xây dựng cuộc sống khác, đang để tôi và con gái thành hai kẻ ngu ngốc bị bỏ rơi.

Tôi bắt đầu âm thầm điều tra.

Trước tiên là hồ sơ vụ tai nạn năm xưa. Tôi đến công an, xin trích lục vì “muốn giữ kỷ niệm của chồng”. Cán bộ nhìn tôi với sự thương cảm rồi lấy bản sao cho tôi.

Trong bản kết luận giám định, tôi thấy điều mình chưa bao giờ để ý:
Thi thể không xác định được danh tính do cháy hoàn toàn. Nhận dạng dựa vào đồ vật thu hồi: nhẫn và ví.

Nhẫn?
Ví?
Tất cả đều có thể… đặt vào.

Một tia rùng mình chạy dọc sống lưng tôi.

Tôi tìm đến công ty nơi Hải làm việc trước khi mất. Một đồng nghiệp cũ – anh Lương – nhìn tôi rất lâu rồi hỏi thẳng:

— Chị… chắc là muốn biết nhiều chuyện đúng không?

Tôi gật đầu. Giọng tôi khàn đặc:

— Anh ấy… có liên quan đến ai không?

Anh Lương thở dài:

— Trước ngày xảy ra tai nạn, Hải bị điều tra nội bộ vì liên quan đến vụ “biển thủ tài sản”. Không ai biết rõ, vì ban giám đốc ém chuyện. Nhưng tôi nhớ rõ… hôm đó, Hải với một cô gái lạ cãi nhau rất dữ. Sau đó thì anh ta “mất”.

Tôi bám chặt lấy ghế:

— Cô gái đó… là ai?

Anh Lương nhíu mày:

— Tôi chỉ nhớ… hình như tên Mai. Cô ta hay đi chiếc xe hơi cũ màu trắng. Nghe đâu là chủ một cơ sở spa gì đó.

Tên đó như mũi kim đâm vào trí nhớ tôi.
Mai.
Tên người đàn bà trên chiếc xe sang hôm đó.

3. Sự thật bắt đầu lộ mặt

Tôi lần theo địa chỉ spa của Mai, bế con đến, giả vờ làm khách hàng. Mai trẻ, đẹp, sang trọng… và đang đeo chiếc nhẫn giống hệt nhẫn cưới của tôi nhưng to hơn, có vẻ đắt tiền hơn.

Trong lúc làm dịch vụ, cô ta thì thầm với nhân viên:

— Tối nay anh Hải đưa hai mẹ con đi resort. Chị ấy mà biết chắc chết.

Tôi nghe mà tay lạnh buốt.

“Chị ấy” là ai?
Là tôi… hay người phụ nữ khác nữa?

Tối đó, tôi gọi điện cho mẹ chồng – người từng khóc đến lả đi suốt tang lễ năm xưa.

Giọng bà run:

— Sao… sao nhắc đến Hải vậy con?

— Mẹ, hôm nay con nhìn thấy anh ấy.

Điện thoại bên kia rơi cái choang. Tôi nghe tiếng ghế đổ, tiếng mẹ ho sặc.

Một lúc lâu sau, bà mới nói, giọng như ai rút hết hơi:

— Con… đừng nói linh tinh… Hải… nó chết rồi mà…

— Mẹ đang nói dối con. — Tôi cất giọng lạnh lùng. — Con biết mẹ biết mà.

Đầu dây bên kia im lặng rợn người.
Rồi mẹ chồng khóc nấc:

— Mẹ… mẹ không dám nói. Ngày đó… bệnh viện gọi người nhà nhận dạng. Công an nói không thấy mặt, mẹ… mẹ cũng sốc. Mẹ chỉ nhìn thấy ví và nhẫn… Mẹ không dám mở nắp quan tài. Mẹ sợ…

— Mẹ đã từng thấy anh ấy? — Tôi hỏi.

Bà im lặng rất lâu. Sau đó, như một người bị dồn đến cùng đường, bà bật khóc:

— Một lần. Một lần thôi! Gần một năm sau tang lễ… mẹ thấy nó bước lên xe ai đó. Nó nhìn mẹ rồi quay đi. Mẹ… mẹ nghĩ mình hoa mắt. Mẹ không dám tin.

Tôi ngồi sụp xuống sàn. Căn phòng tối lại như bóp nghẹt.
Vậy là tất cả đều biết mình đang bị lừa.
Chỉ có tôi là không.

4. Tôi đối mặt với người đàn ông đã chết

Ba ngày sau, tôi nhận được tin nhắn từ số lạ:

“Chiều mai, 3h, bãi xe tầng hầm tòa nhà RiverPark. Chúng ta cần nói chuyện.”

Tôi biết ai gửi.

Tôi gửi con cho mẹ tôi, rồi đến điểm hẹn.

Tầng hầm rộng, vắng. Mùi xăng, mùi gió lạnh.

Hải bước từ bóng tối ra.

Vẫn gương mặt ấy. Vẫn ánh mắt đã từng làm tim tôi run lên. Nhưng giờ trong đó chỉ còn sự né tránh và chút… sợ hãi?

Anh ta mở lời trước:

— Em… đừng làm khó anh. Anh xin lỗi. Anh không muốn mọi chuyện thành ra thế này.

Tôi bật cười, một tiếng cười vỡ vụn:

— Anh không muốn ư? Anh chết đi để được sống lại bên người đàn bà khác. Anh để mẹ anh và con gái anh thành những kẻ ngu chờ đợi. Năm năm. Anh biết trong năm năm đó em sống thế nào không?

Hải cúi đầu:

— Anh sai. Nhưng anh bị đe dọa… Anh dính vào vụ của công ty. Anh bị lôi vào vòng rửa tiền. Anh không còn cách nào khác ngoài việc biến mất.

— Anh có thể nói với em! — Tôi hét lên. — Em là vợ anh!

— Không. — Hải lắc đầu lạnh lùng. — Em sẽ không chịu nổi. Em và con sẽ gặp nguy hiểm.

— Còn Mai? — Tôi siết chặt túi. — Cô ta thì chịu được? Hay vì cô ta là người anh yêu?

Hải im lặng một giây, đủ để tôi hiểu hết.

Tôi nhìn anh rất lâu. Rất lâu.

— Anh chỉ cần nói thật: Anh muốn quay lại? Hay anh muốn tôi im lặng để anh sống cuộc đời mới?

Hải thở dài, không dám nhìn tôi:

— Em hãy đi đi. Hãy xem như anh… chưa từng tồn tại.

Câu nói ấy như một nhát dao chém thẳng vào tim tôi.

5. Công lý – và cái giá

Tôi đứng đó, nhìn người đàn ông từng thề sống chết vì mình, giờ đứng ra lệnh tôi phải biến khỏi đời anh ta.

Tôi không khóc.

Tôi chỉ lạnh.

Lạnh đến mức cái lạnh ấy biến thành một quyết định không thể đảo ngược.

— Được. — Tôi nói chậm rãi. — Từ giờ anh không còn tồn tại thật. Với em, với con… và với pháp luật.

Hải ngước lên, hơi tái mặt:

— Em định làm gì…?

Tôi không đáp.
Tôi chỉ nhấn nút ghi âm đã mở suốt từ đầu cuộc nói chuyện, rồi bỏ đi.

Tuần sau, công an kinh tế ập vào công ty của Mai, kéo theo một chuỗi hồ sơ liên quan đến đường dây rửa tiền, lừa đảo, giả tử vong để trốn trách nhiệm.

Hải bị bắt ngay trong căn biệt thự anh ta sống cùng Mai.
Tôi không đến.
Nhưng mẹ chồng đến, rồi gọi cho tôi, giọng đẫm nước mắt:

— Con… con làm gì vậy?

— Con chỉ trả lại sự thật. — Tôi bình thản. — Anh ấy tuyên bố mình chưa từng tồn tại trong đời mẹ con con. Con chỉ tôn trọng điều đó.

Mẹ chồng khóc:

— Mẹ xin lỗi… tất cả là lỗi của mẹ…

Tôi chỉ đáp:

— Mẹ, lỗi của ai không còn quan trọng nữa. Người phải trả giá… đang trả rồi.

6. Lời tạm biệt cuối cùng

Một tháng sau, tôi nhận được thư từ trại tạm giam.
Tôi đọc dòng đầu… rồi xé vụn.

“Lan… anh xin lỗi…”

Không còn ý nghĩa gì nữa.
Người đàn ông ấy đã chết hai lần trong đời tôi: một lần trong đám tang năm năm trước, và một lần nữa vào cái ngày anh yêu cầu tôi biến khỏi cuộc sống mới của anh.

Tôi dẫn con ra biển, nơi hai mẹ con từng chụp tấm ảnh gia đình cuối cùng với Hải. Con bé hỏi:

— Mẹ ơi, ba có nhìn thấy tụi mình không?

Tôi bế con lên, mỉm cười hiền:

— Có chứ. Nhưng từ xa thôi. Còn mẹ con mình… chỉ cần nhìn về phía trước.

Gió biển thổi mạnh, mang theo mùi mặn và sự thanh thản tôi tưởng mình không bao giờ có được.

Tôi đã chôn người đàn ông ấy lần cuối – không phải dưới lòng đất, mà trong ký ức của mình.

Và lần này…
Anh ta thực sự không còn tồn tại trong cuộc đời tôi nữa.