“Alô mẹ à? Nay nhà con làm đại tiệc đấy! Nó mua cả đống cua ghẹ. Mẹ với cái Hương (em chồng tôi) qua ăn cho vui nhé!”

Tôi chưa bao giờ nghĩ chỉ một buổi chiều mua 5 cân cua ghẹ lại trở thành điểm rẽ của cuộc hôn nhân mười năm.

Đứa con trai ốm cả tuần, sốt dai dẳng, ăn gì cũng nôn. Bác sĩ dặn phải bồi dưỡng chất đạm, đặc biệt là hải sản nếu con không dị ứng. Vậy là tan làm, tôi ghé chợ hải sản đầu ngõ. Cua ghẹ hôm ấy tươi bóng, vẫn kêu tanh tách. Tôi cắn răng mua liền 5 cân—tổng cộng gần triệu rưỡi—vì nghĩ con phải được thứ tốt nhất.

Trời vừa đổ hoàng hôn khi tôi về tới nhà. Nhấc túi hải sản nặng trĩu vào bếp, tôi đang tính rửa sạch thì tiếng chuông điện thoại của chồng vang lên.

Anh để loa ngoài.

“Alô mẹ à? Nay nhà con làm đại tiệc đấy! Nó mua cả đống cua ghẹ. Mẹ với cái Hương (em chồng tôi) qua ăn cho vui nhé!”

Tôi đứng im giữa bếp. Nước chảy từ vòi xuống đôi tay mà lòng tôi thì khô khốc.

Không một câu hỏi.
Không một lời bàn bạc.
Không một chút xem tôi có muốn nấu hay không.

Đồ tôi mua để bồi dưỡng cho con, vậy mà anh coi như tài sản của cả họ. Tự tiện rủ rê. Tự tiện mời mọc.

Đầu dây bên kia, mẹ chồng cười ha hả:
“Trời đất, tưởng gì, hải sản thì tao thích lắm. Tầm 10 phút mẹ với Hương qua. Con chuẩn bị đi!”

Điện thoại tắt. Không phải tiếng tút tút, mà là tiếng tôn trọng trong tôi vừa rơi xuống đáy.

Chồng quay sang nhìn tôi, hãnh diện:

“Em xem, có đồ ngon là phải chia sẻ cho gia đình. Nhà mình đông vui mới phúc.”

Tôi chỉ hỏi một câu, giọng lạnh tanh:
“Anh có nghĩ hỏi em trước một tiếng không?”

Anh chau mày, khó chịu như thể tôi vừa xúc phạm danh dự anh:
“Trời đất, em làm gì ghê vậy? Cua ghẹ thì ăn cả nhà. Làm sao tính toán vậy được? Em cứ nấu đi, người trong nhà chứ ai xa lạ.”

Nói xong anh bước ra phòng khách, bật tivi, mở bóng đá, chân gác lên bàn như thể mình vừa làm một việc hay ho.

Tôi nhìn bóng lưng anh, lòng chợt lạnh.

8 giờ tối, nhà chồng kéo sang. Mẹ chồng tay xách túi hoa quả nhưng ném phịch lên bàn như cho có lệ.

“Con dâu đâu? Chuẩn bị xong chưa? Mẹ đói lắm rồi.”

Em chồng thì ngồi bấm điện thoại, miệng buông một câu nửa đùa nửa thật:

“Chị dâu mua nhiều thế thì nay chắc ăn xả láng.”

Chồng tôi cười hề hề, đá đểu sang tôi:
“Vợ con hôm nay chịu chơi lắm. Đặt cả tiền triệu chỉ để nấu… BÀI TIỆC LỚN.”

Tôi không nói. Không nhìn ai. Không cãi vã.

Tôi mở tủ lạnh.
Mở từng túi hải sản.
Cẩn thận cho vào túi đá, xếp gọn một góc.

Mẹ chồng nhíu mày:
“Ơ kìa, sao cất? Không nấu nữa à?”

Tôi đáp bằng giọng đều như đọc thông báo:
“Hải sản này tôi mua cho con tôi. Nó bệnh cả tuần. Tôi không mua để làm tiệc.”

Không khí lập tức đặc quánh.

Chồng tôi bật dậy:
“Em làm cái gì vậy? Người ta ngồi đây rồi! Em định quê anh à?”

Tôi đóng tủ lạnh, xoay người lại, ánh mắt bình thản đến lạ:
“Tiệc thì tự anh làm. Tôi không phục vụ.”

Cả nhà chết lặng.

Mẹ chồng bắt đầu gay gắt:
“Cô nói thế là sao? Đã là dâu thì phải biết hòa nhập với gia đình chồng chứ! Nó mời mẹ sang, cô phải chuẩn bị chứ?”

Tôi nhìn thẳng:
“Anh ấy mời, thì anh ấy chuẩn bị.”

Tôi chờ xem chồng sẽ làm gì.

Anh nhìn tôi… rồi nhìn đống chén bát… rồi nhìn nồi niêu.

Và đúng như tôi dự đoán—anh chẳng làm gì cả.

Thay vì đứng ra nấu nướng cho ra dáng người chủ động mời khách, anh gắt lên:

“Thôi được rồi! Em làm loạn để bẽ mặt tôi đúng không? Cô nghĩ cô mua mấy con cua ghẹ là ghê lắm à?”

Tôi không đáp.
Tôi chỉ quay sang con trai đang nằm trong phòng nhìn ra, mặt xanh xao.

Một tia quyết định lóe lên trong tôi.

Tôi gọi với vào phòng:
“Con ơi, mang giày vào. Mẹ đưa con đi viện kiểm tra lại.”

Rồi tôi lấy túi đồ—gồm cả mấy ký cua ghẹ đã đóng đá.

Cả nhà trố mắt.

Mẹ chồng quát:
“Cô định mang đồ đi đâu?”

Tôi bình tĩnh:
“Đưa con đi cấp cứu. Hải sản tôi mua để bồi dưỡng cho nó. Không phải để làm ‘đại tiệc’ cho ai hết.”

Nói rồi tôi nắm tay con bước ra cửa.

Chồng tôi lao theo:
“Em đứng lại! Em định bỏ cả nhà lại đây à? Anh mời người ta rồi, còn mỗi việc nấu nướng mà không làm được?”

Tôi quay đầu, mỉm cười rất nhẹ—nhưng ánh mắt đủ làm anh chững lại:
“Anh mời người ta bằng miệng anh. Không phải bằng tay tôi.”

Tôi đóng sập cửa lại.

Trong xe taxi đến viện, tôi mở túi đồ, lấy điện thoại ra, chụp hình hóa đơn hải sản cùng lời nhắn đăng lên group gia đình chồng:

“Tôi mua đồ ăn cho con. Không phục vụ tiệc tùng. Ai mời thì người đó lo. Tôi đưa con đi viện. Đừng gọi cho tôi trừ khi liên quan đến sức khỏe của nó.”

Đăng xong, tôi tắt máy.

Đó là việc đầu tiên khiến cả nhà họ tái mặt.

Nhưng chưa phải việc cuối cùng.

Con tôi được khám, bác sĩ bảo cháu bị suy nhược nhẹ vì mất nước nhiều ngày. Tôi xin nhập viện theo dõi. Đến nơi, tôi nhờ nhà bếp bệnh viện hấp phần cua ghẹ, chia làm từng bữa nhỏ cho con.

Tôi ngồi nhìn con ăn từng miếng nhỏ, đôi mắt nó sáng hơn. Tôi thấy mình không sai.

9 giờ tối, tôi bật điện thoại.

84 cuộc gọi nhỡ.

Từ chồng.
Từ mẹ chồng.
Từ em chồng.
Thậm chí có cả bác chồng.

Tin nhắn dồn dập:

“Em quá đáng.”

“Cả nhà ngồi chờ mà em bỏ đi?”

“Con vào viện thật à?”

“Về ngay!”

Tôi tắt đi.
Tôi không muốn dây dưa.

Đến gần 11 giờ, chồng tôi xuất hiện ở bệnh viện.

Anh nhìn tôi, gương mặt đầy giận dữ lẫn lo sợ.

“Em đăng cái gì lên group vậy? Mẹ khóc rồi! Bà bảo em bôi nhọ cả gia đình!”

Tôi đáp nhẹ nhàng:
“Em chỉ nói đúng sự thật.”

“Em có biết mẹ xấu hổ thế nào không?”

Tôi ngước lên, mắt thẳng như mũi dao:
“Còn tôi? Anh có bao giờ nghĩ tôi xấu hổ ra sao khi anh ngang nhiên xem tôi như người giúp việc của cả họ không?”

Anh im.

Lần đầu tiên trong đời, tôi thấy anh bí từ.

Tôi nói tiếp, không nâng giọng, nhưng từng chữ như đá rơi xuống nền gạch:

“Em nấu ăn cho chồng, cho con—em vui. Nhưng em không nấu cho một đám người tới chỉ để hưởng thụ mà chẳng coi em ra gì. Từ nay, cái gì liên quan đến ‘tiệc tùng’ của họ, anh mời thì anh làm.”

Anh cúi đầu, thở dài:
“Anh xin lỗi… Nhưng em đừng làm căng lên như vậy. Họ là người nhà…”

Tôi bật cười. Lạnh lẽo.

“Người nhà ai? Người nhà anh. Không phải của tôi. Mẹ anh chưa từng xem tôi là người nhà, vậy sao tôi phải xem họ là gia đình?”

Anh đứng lặng.

Buổi tối đó chúng tôi im lặng đến mức nghe rõ tiếng máy truyền dịch.

Twist thứ hai đến vào ngày hôm sau.

Tôi nhận được tin nhắn của bố mẹ chồng trong group:

“Tối qua nhà mình cãi nhau ồn ào, hàng xóm nghe hết. Mọi người đang bàn tán. Con xóa bài đăng đi.”

Tôi không trả lời.

Một giờ sau, mẹ chồng gọi lại, giọng công kích:

“Cô đưa con vào viện mà không báo tôi một tiếng là sao? Cô coi tôi là gì? Mà còn bêu xấu cả nhà lên mạng? Giờ bạn bè tôi gọi hỏi tùm lum!”

Tôi trả lời:
“Con tôi bệnh, bác sĩ yêu cầu nhập viện. Tôi là người mẹ, tôi có trách nhiệm. Còn việc xấu hổ… mẹ làm thì mẹ tự chịu.”

“Cô hỗn!” – bà gào lên.

Tôi chỉ nói một câu, giọng rắn nhưng rất bình tĩnh:
“Từ hôm nay, đừng ai sử dụng công sức, thời gian, tiền bạc của tôi để làm ‘thể hiện’ cho nhà chồng nữa. Tôi không phục vụ bất kỳ ai ngoài con tôi.”

Rồi tôi cúp máy.

Lần này, tôi không run.
Tôi không sợ.
Không còn là người dâu ngoan chịu đựng bất công.

Twist cuối cùng xảy ra khi tôi và con xuất viện.

Về đến nhà, tôi thấy chồng đang dọn dẹp bếp—một điều chưa từng xảy ra suốt mười năm hôn nhân.
Anh giật mình khi thấy tôi.

“Em… về rồi hả?” – anh lắp bắp.

Trên bàn là đống xoong chảo cháy đen, dấu vết của bữa tiệc “tự nấu” bất đắc dĩ.

Tôi nhìn, không nói.

Anh gãi đầu:
“Hôm qua… mẹ với em không ăn gì. Ai cũng ngại. Anh cũng… nấu thử, mà nồi cháy mất.”

Tôi bật cười. Không phải vui—mà là chua xót.

“Anh hiểu cảm giác chưa? Đó là cảm giác mỗi lần anh tự tiện ép tôi phải nấu cho nhà anh.”

Anh tiến lại gần:
“Anh biết anh sai rồi. Em đừng lạnh nhạt với anh nữa. Nhưng em hứa là sau này—em cứ nói thẳng trước mặt mọi người chứ đừng… làm cú sốc như hôm qua được không?”

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, lần đầu tiên trong nhiều năm:

“Không. Em không hứa. Vì nếu không làm mạnh, anh và nhà anh sẽ không bao giờ hiểu.”

Anh im. Và tôi thấy rõ sự thừa nhận trong mắt anh.

Tôi bước vào phòng con, mở cửa sổ để ánh sáng tràn vào.

Con chạy đến ôm tôi:

“Mẹ ơi, con thích ăn cua với mẹ hơn.”

Tôi ôm con vào ngực, thở dài, nhưng lòng nhẹ đi phần nào.

Ngoài phòng khách, chồng tôi lặng lẽ rửa tiếp nồi cháy.
Không kêu, không càm ràm, không lấy lý do “đàn ông không vào bếp”.

Đó là lần đầu tiên—và cũng là lần anh thực sự học được một bài học.

Khoảnh khắc ấy, tôi biết:
Cú tát lặng im của tôi đã có tác dụng.

Không phải bằng tiếng la hét.
Không phải bằng nước mắt.
Mà bằng hành động rõ ràng:
Bảo vệ con. Giữ tự trọng. Và thoát khỏi vai “người phục vụ miễn phí”.

Từ tối đó, không ai trong nhà chồng còn dám tự tiện mượn tay tôi để đãi đằng hay “thể hiện”.

Và tôi—cuối cùng—đã lấy lại quyền làm chủ cuộc sống bếp núc và sức lao động của chính mình.

Một bữa cua ghẹ.
Một “đại tiệc” không diễn ra.
Nhưng một cuộc hôn nhân đã thay đổi.

Lặng lẽ. Mạnh mẽ. Đúng nghĩa.