Hôm nay, anh mang theo bó hoa vạn thọ đã hơi héo, nhặt lại từ xe rác sau một đám tang. Anh rửa sạch, cắt gốc rồi bó lại cẩn thận.

Chiều hôm đó, trời nắng gắt như muốn thiêu mọi thứ dưới chân mình.
Trần Văn Hải, 37 tuổi, chạy xe ôm tự do, kết thúc một ngày làm việc dài lê thê. Chiếc xe máy cà tàng nổ lạch cạch, cứ như chỉ chờ anh thở dài một cái là tắt máy ngay lập tức.

Trong túi áo, chỉ có vài tờ tiền lẻ vo tròn. Nhưng dù mệt cỡ nào, dù đói đến mức bụng sôi lên từng đợt, anh vẫn rẽ vào con đường đất dẫn đến nghĩa trang cuối làng.

Đó là thói quen mà 10 năm nay anh chưa bao giờ bỏ:
thắp cho mẹ một nén nhang.

Hôm nay, anh mang theo bó hoa vạn thọ đã hơi héo, nhặt lại từ xe rác sau một đám tang. Anh rửa sạch, cắt gốc rồi bó lại cẩn thận.

“Má ơi, con lại đến thăm má đây.”
Anh khẽ nói như mỗi ngày.

Nhưng khi vừa đi ngang dãy mộ cũ, anh phải giật mình khựng lại.

Trước mặt anh…
một người phụ nữ lớn tuổi đang nằm sõng soài dưới đất, đầu tựa vào tấm bia đá lạnh ngắt, hơi thở yếu đến mức gần như không thấy.

Ban đầu, anh tưởng là người đi viếng mộ bị say nắng. Nhưng khi đến gần, anh lạnh sống lưng.

Bà cụ run bần bật, môi tím tái, ngực thở nặng từng nhịp nhỏ.

“Bà ơi! Bà nghe con nói không?” – Hải vỗ nhẹ vào vai bà.

Không phản ứng.

Không suy nghĩ nhiều, Hải bế xốc bà lên. Cơ thể bà nhẹ đến đáng sợ, như chỉ còn da bọc xương.

Anh đặt bà lên xe, lấy áo khoác che nắng rồi phóng đi. Chiếc xe cũ gần như không chịu nổi, nhưng Hải cứ gắng nhích từng chút, miệng luôn miệng trấn an:

“Bà ráng lên! Con chở bà đi cấp cứu!”

1. Người phụ nữ bí ẩn vừa tỉnh lại đã bật khóc
Sau khi khám, bác sĩ nói:

“May mà đưa đến kịp. Bà bị kiệt sức và mất nước nặng.
Nếu để nắng thêm 30 phút nữa… nguy hiểm lắm.”

Hải đứng cạnh giường bệnh, ngượng nghịu gãi đầu:

“Con chỉ tình cờ đi ngang thôi… chứ không có công gì đâu.”

Bà cụ mở mắt, đôi mắt sâu thẳm như chất chứa cả một đời. Bà nắm tay Hải, giọng run rẩy:

“Cảm ơn cậu… nếu không có cậu… tôi đã…”

Nhưng nói được nửa câu, bà quay mặt đi, khóc nức nở.

Hải bối rối:

“Bà… có chuyện gì ạ? Sao lại nằm ở nghĩa trang?”

Bà cụ mím môi, cố nén tiếng khóc:

“Tôi… bị con ruột đuổi khỏi nhà.”

Hải đứng chôn chân.

“Con ruột? Đuổi bà? Sao lại như thế được?”

Bà cụ chỉ khẽ lắc đầu, nước mắt ướt đẫm gối.

“Chúng nói tôi già rồi… không còn minh mẫn.
Chúng muốn đưa tôi vào viện dưỡng lão để dễ quản lý tài sản…
Nhưng tôi không chịu ký…
Thế là… chúng bỏ tôi giữa đường.”

Hải nghe mà tức nghẹn.
Nhưng điều khiến anh choáng nhất là câu nói tiếp theo:

“Tôi… không phải người nghèo.
Tôi… là một người rất giàu.”

Bà nhìn thẳng vào mắt Hải:

“Tôi… là mẹ của Chủ tịch Tập đoàn Thiên Phát.”

Tên ấy… cả nước biết.
Một tập đoàn khổng lồ, tài sản hàng nghìn tỷ.

Hải há hốc:
“Ý bà là… bà là mẹ ruột của ông…”

Bà cụ gật đầu.
“Phải. Nhưng với chúng… tôi chỉ là một người thừa.”

2. Bí mật chấn động – và tuổi thơ không ai ngờ
Hai ngày sau, bà xuất viện. Hải nằng nặc đòi đưa bà về nhà anh nghỉ tạm.

Căn nhà cấp bốn tuy nhỏ nhưng sạch sẽ và ấm cúng.
Vợ Hải – chị Hòa – ban đầu hơi lo lắng vì nhà nghèo, sợ không chăm được người lớn tuổi. Nhưng khi thấy ánh mắt hiền lành của bà cụ, chị liền mở lòng.

Hôm đó, bà cụ kể hết.

Tên bà là Nguyễn Thị Thu Lan, mẹ của ba người con – tất cả đều đang giữ chức vụ trong tập đoàn.

“Ngày chồng tôi mất, tôi dồn hết vốn liếng lập nghiệp cho các con.
Tôi chỉ giữ một phần nhỏ để làm từ thiện và sống nốt tuổi già.”

“Nhưng càng giàu… chúng càng đổi tính.”

Hải hỏi:
“Sao bà lại nằm ở nghĩa trang hôm đó?”

Bà Lan cúi đầu:

“Vì tôi đến thăm mộ chồng.
Họ đưa tôi đi… rồi bỏ tôi lại đó và lái xe đi mất.”

Hòa sững sờ:
“Trời ơi… sao có thể tàn nhẫn như vậy?”

Bà Lan chỉ nói một câu:

“Tiền… có thể biến người thân thành người dưng.”

3. Bất ngờ xảy ra – hàng chục chiếc xe sang dừng trước nhà Hải

Ba ngày trôi qua.

Một buổi sáng, đang chuẩn bị bữa trưa, Hòa nhìn qua cửa sổ rồi hét lên:

“Anh Hải! Có xe… rất nhiều xe!”

Hải chạy ra sân.
Trước cửa nhà anh là một hàng dài xe hơi đắt tiền. Người mặc vest đen bước xuống, theo sau là ba người đàn ông – chính là ba người con của bà Lan mà cả nước đều biết.

Anh Hải đứng sững.

Họ bước vào, gương mặt hằm hằm tức tối.

Người con trai cả quát lớn:

“Mẹ! Sao mẹ lại ở đây? Mẹ bỏ đi như thế làm cả tập đoàn xôn xao!”

Bà Lan đứng dậy, bình thản:

“Các con bỏ mẹ ở nghĩa trang.
Không phải mẹ bỏ đi.”

Cả ba im lặng trong giây lát, rồi đồng loạt chối:

“Mẹ vu khống bọn con sao?!”

Nhưng lúc ấy, Hải mở điện thoại.

“Xin lỗi… nhưng hôm tôi tìm thấy bà, camera nghĩa trang ghi lại hết.”

Anh đưa đoạn video:
Chiếc xe sang chở bà Lan đến, tài xế và hai người bước xuống, đỡ bà ngồi bệt xuống gần mộ, rồi lên xe bỏ đi, để mặc bà giữa trời nắng gắt.

Cả ba người con tái mặt.

Bà Lan nhìn các con, giọng mệt mỏi:

“Tôi không cần tiền.
Tôi chỉ cần các con… đừng đối xử với mẹ như kẻ thù.”

Nhưng điều bất ngờ nhất xảy ra khi người đàn ông mặc vest xám – luật sư của bà Lan – xuất hiện.

Ông đưa ra một tập hồ sơ và nói:

“Bà Lan đã lập di chúc mới.
Toàn bộ tài sản cá nhân, bao gồm cổ phần đứng tên riêng…
sẽ được chuyển cho… anh Trần Văn Hải.”

Cả nhà im phăng phắc.

Ba người con đồng loạt hét lên:

“KHÔNG THỂ!”

Bà Lan bình thản đáp:

“Đó là tiền của mẹ.
Mẹ muốn trao cho người đã cứu mẹ… khi chính các con ruột lại nhẫn tâm bỏ rơi mẹ.”

Rồi bà quay sang Hải:

“Cậu không cần nhận.
Nhưng cậu là người duy nhất mẹ tin rằng… sẽ không bán mẹ vì tiền.”

Hải run giọng:

“Con… không dám nhận đâu ạ…”

Nhưng bà Lan nói:

“Nếu cậu từ chối, mẹ vẫn không đưa lại cho họ.
Hãy thay mẹ dùng số tiền đó… giúp những người nghèo như cậu đã từng giúp mẹ.”

Cả nước sau đó chấn động khi tin tức “Mẹ tỷ phú bị con ruột bỏ rơi được anh xe ôm cứu sống” lan khắp mạng xã hội.

Nhưng có một điều không ai biết…

4. Twist cuối – Sự thật về ngày hôm đó
Một tối, khi cả nhà ngồi ăn cơm, Hải hỏi:

“Bà ơi… sao hôm đó bà lại kiệt sức đến vậy?
Bị bỏ ở nghĩa trang… nhưng con nghĩ phải có điều gì hơn.”

Bà Lan thở dài:

“Đúng vậy.
Trước khi họ bỏ tôi lại… tôi đã nghe họ nói chuyện.”

“Về việc gì ạ?”

Bà Lan nhìn Hải, ánh mắt trĩu buồn:

“Họ muốn tôi ký giấy chuyển quyền sở hữu phần cổ phần cuối cùng sang cho họ.
Tôi từ chối.
Một trong số họ… đã đẩy tôi ngã xuống rồi bỏ đi.”

Hải siết chặt tay.

“Bà có định kiện không?”

Bà Lan lắc đầu:

“Mẹ không cần.
Tòa án lớn nhất… chính là lương tâm.”

Bà quay sang nhìn vợ chồng Hải:

“Chỉ cần… có nơi nào cho mẹ sống phần đời còn lại…
một nơi có bữa cơm giản dị, có tiếng trẻ con cười…
thế là đủ.”

Hòa bật khóc.
Hải nghẹn giọng:

“Nhà con nghèo… nhưng lúc nào cũng có chỗ cho bà.”

Bà Lan nắm tay họ, mỉm cười trong nước mắt:

“Thế là giàu lắm rồi…”

5. Kết
Một năm sau.

Căn nhà nhỏ của Hải được sửa lại khang trang hơn.
Không phải bằng tài sản của bà Lan, mà bằng chương trình Quỹ Lan – Hải mà họ lập ra để giúp người vô gia cư và người già bị bỏ rơi.

Bà Lan sống khỏe mạnh, hiền lành và vui vẻ bên gia đình mới của mình.

Còn ba người con?
Cả xã hội lên án, hình ảnh bị đình chỉ, uy tín sụp đổ.

Và trong một buổi chiều bình yên, khi đang cùng Hải quét sân, bà Lan nói:

“Hôm đó… nếu cậu không đi thăm mộ mẹ… có lẽ tôi đã không còn.”

Hải cúi đầu, thành thật đáp:

“Có lẽ… má con đã dẫn lối cho con gặp bà.”

Bà Lan cười, đôi mắt hiền hậu như những người mẹ Việt xưa:

“Có lẽ… đúng là như vậy.”