Nhưng đêm nay… Quân không ngờ rằng chỉ một cú rẽ nhỏ thôi sẽ thay đổi toàn bộ cuộc đời anh.

Anh Xe Ôm Nhặt Được B//é G//ái Về Nuôi — 10 Năm Sau Cha Mẹ Tỷ Phú Đến Nhận Con Và Cái Kết Đầy B/ất N//gờ
Trời tối lắm.

Cơn mưa cuối mùa xối xả trút xuống từng đợt như muốn cuốn phăng mọi âm thanh của con phố nhỏ. Mấy bóng đèn đường lờ mờ nhấp nháy, le lói như sắp tắt. Ở cuối con hẻm hẹp, một người đàn ông mặc áo mưa mỏng, khoác áo phản quang loang lổ, dựng chiếc xe máy cũ kỹ chưa kịp tắt máy.

Anh tên Quân, người ta quen gọi là Quân “xe ôm công nghệ”.

Hôm nay anh chạy đêm vì thiếu tiền đóng học phí cho thằng bé hàng xóm mà anh vẫn hay hỗ trợ. Cuộc đời anh nghèo nhưng hiền, lúc nào cũng sống có tình.

Nhưng đêm nay… Quân không ngờ rằng chỉ một cú rẽ nhỏ thôi sẽ thay đổi toàn bộ cuộc đời anh.

1. Tiếng khóc trong mưa

Quân đang nổ máy chuẩn bị chạy về thì…
“Oa… oa…”

Âm thanh yếu ớt lẫn trong tiếng mưa. Ban đầu anh tưởng mình nghe nhầm, nhưng rồi tiếng khóc lại vang lên, rõ hơn. Giống tiếng trẻ con… lạnh, run, hoảng sợ.

Quân nhíu mày, quay đèn xe quét qua góc tường cũ. Một chiếc giỏ nhựa màu xanh đựng đầy khăn ướt, và trong đó… là một bé gái sơ sinh, mặt tím tái vì lạnh.

Quân chết lặng.

— “Trời ơi… ai nỡ…?”

Anh lao tới, bế đứa bé lên, ôm sát vào ngực. Bé lạnh đến mức môi tím tái, hơi thở yếu lắm, tiếng khóc thều thào gần như đứt quãng.

Không chần chừ, Quân nổ máy phóng đi.

Đêm hôm đó, anh thức trắng bên giường bệnh viện, cầu nguyện đứa bé vượt qua.

2. Anh đặt tên con là “Mây”
Đứa bé sống sót.

Bác sĩ bảo đó là điều kỳ diệu, vì nếu chậm thêm một chút thôi, cô bé sẽ không còn cơ hội.

Do không ai đến nhận, bệnh viện bàn giao bé cho chính quyền. Nhưng khi chuẩn bị đưa bé vào trung tâm bảo trợ, Quân đã đứng lên xin được nhận nuôi.

— “Tôi nghèo, nhưng tôi thương con bé này. Đêm đó… nó bám vào tay tôi như cầu cứu. Tôi không đành lòng.”

Sau khi hoàn tất thủ tục, anh ôm bé về căn phòng trọ nhỏ xíu của mình.

Anh gọi bé là “Mây” — vì anh nhặt được con giữa một đêm đầy mây mưa, nhưng ánh mắt đầu tiên bé mở ra lại trong trẻo như bầu trời sau giông bão.

3. Một ông bố nghèo nuôi con

Quân làm đủ nghề: chạy xe ôm, bốc vác, thậm chí rửa chén thuê.

Tất cả chỉ mong Mây được ăn học đàng hoàng.

Phòng trọ chỉ có một chiếc quạt cũ, nhưng mỗi tối anh đều quạt tay cho con ngủ vì sợ con nóng. Có hôm trời lạnh, anh nhường luôn cái áo khoác duy nhất, còn mình thì nằm chịu rét. Anh không bao giờ than một lời nào.

Mây lớn lên, càng lớn càng xinh xắn, thông minh. Cô bé lại rất tình cảm.

Nhiều đêm khuya khi Quân chưa về, Mây ngồi trước cửa phòng đợi, tay ôm con gấu bông cũ:

— “Ba Quân ơi, ba về đi. Con chờ ba.”

Và mỗi lần anh về, cô bé lại chạy ào tới ôm anh.

Quân luôn cảm thấy mình là người đàn ông giàu nhất thế gian.

4. Năm Mây 10 tuổi — chuyện lạ bắt đầu xảy ra
Từ khi Mây tròn 10 tuổi, có nhiều chuyện kỳ lạ xảy ra.

Lúc đầu chỉ là một chiếc xe hơi đắt tiền chạy chậm trước khu trọ, dừng lại vài giây rồi đi. Sau đó, vài người lạ mặc vest thỉnh thoảng xuất hiện gần trường học của Mây, đứng từ xa nhìn rồi biến mất.

Quân cảnh giác, nhưng không biết họ là ai.

Rồi một ngày, một phụ nữ thanh lịch, sang trọng, bước xuống từ chiếc xe đen bóng đỗ ngay trước cửa phòng trọ. Bà khoảng ngoài 40, nét mặt lo lắng xen lẫn xúc động.

— “Anh là… người đã nuôi bé Mây?”

Quân đứng chắn trước cửa, dè chừng.

— “Cô là ai?”

Người phụ nữ ấy run run, đưa ra một tờ giấy có dấu đỏ và một bức ảnh. Trong ảnh là một đứa bé sơ sinh… giống Mây đến kỳ lạ.

— “Tôi là… mẹ ruột của con bé.”

Quân sững người.

Bà tự giới thiệu mình là Lan, vợ của một tỷ phú nổi tiếng. Cách đây 10 năm, vì những tranh chấp nguy hiểm trong gia đình, bà buộc phải gửi con gái đi nơi khác để tránh bị hãm hại. Nhưng người được giao nhiệm vụ đưa đứa bé đến nơi an toàn đã phản bội, bỏ lại bé giữa đường rồi biến mất.

Gia đình bà tìm suốt 10 năm trời…

…hôm nay mới tìm được.

Quân nhìn Mây đang chơi bên trong. Trái tim anh thắt lại.

— “Cô muốn đưa con đi ư?”

Bà Lan gật, mắt đỏ hoe.

— “Mây là con gái duy nhất của tôi… tôi xin anh.”

5. Tỷ phú xuất hiện
Ngày hôm sau, chính ông Khánh, chồng bà Lan — một trong những người giàu nhất nước — trực tiếp đến khu trọ.

Ông mặc áo sơ mi trắng, không vệ sĩ, không phô trương. Khi thấy Mây, ông khụy xuống, bật khóc như một đứa trẻ.

— “Con… ba xin lỗi…”

Mây hoang mang, nép vào người Quân.

Quân ôm con chặt hơn.

Ông Khánh đứng dậy, nói:

— “Anh Quân… tôi biết ơn anh. Nếu không có anh, con bé đã không sống nổi.”

Rồi ông đưa ra một khoản tiền lớn, mong trả ơn và nhận lại con.

Nhưng Quân không nhận.

— “Tôi nuôi Mây không phải vì tiền… tôi thương con bé.”

Bầu không khí ngột ngạt.

Bà Lan nhẹ giọng:

— “Anh Quân… anh có thể cho chúng tôi cơ hội làm cha mẹ nó không?”

Quân cúi đầu. Anh biết sớm muộn gì ngày này cũng tới.

6. Quyết định khiến ai cũng khóc
Tối đó, Quân ngồi trước cửa phòng, Mây ngồi cạnh, đầu tựa vào vai anh.

— “Ba Quân ơi, mai mấy người sang trọng đó có tới nữa không?”

— “Chắc có, con gái.”

— “Họ nói con… là con của họ phải không ba?”

Quân im lặng.

Mây ngước nhìn:

— “Con không muốn đi. Con chỉ muốn ở với ba thôi.”

Trái tim Quân vỡ vụn.

Anh ôm Mây, giọng nghẹn lại:

— “Mây à… ba thương con nhất trên đời. Nhưng cha mẹ ruột của con… họ yêu con lắm. Họ đã tìm con 10 năm trời. Con có quyền biết họ, có quyền được sống trong điều kiện tốt hơn, được học hành đầy đủ, được bảo vệ.”

— “Còn ba thì sao?”

— “Ba… chỉ cần con hạnh phúc.”

Mây bật khóc nức nở.

Đêm đó hai cha con ôm nhau ngủ, lần đầu tiên Mây khóc đến ướt cả áo Quân.

7. Ngày chia tay
Buổi sáng, xe của ông bà Lan đỗ trước cổng trọ.

Mây đứng sau lưng Quân, tay nắm chặt áo anh, run rẩy.

Ông Khánh bước lại, quỳ xuống, mở rộng vòng tay.

— “Mây… ba mẹ xin lỗi. Con có thể cho ba mẹ cơ hội được bù đắp không?”

Mây nhìn Quân.

Quân gật nhẹ.

Cô bé tiến lại một bước, rồi quay lại ôm Quân thật chặt:

— “Ba ơi… con yêu ba nhất…”

Quân cắn chặt môi, nước mắt rơi.

Anh không nói được gì, chỉ vuốt tóc con.

Rồi… Mây bước lên xe.

Cánh cửa đóng lại.

Chiếc xe từ từ lăn bánh.

Quân đứng bất động. Cơn gió thổi qua mang theo cảm giác trống rỗng đến đau nhói.

8. 3 tháng sau — chuyện bất ngờ xảy ra
Một buổi chiều, Quân đang ngồi sửa lại chiếc xe máy cũ thì một chiếc xe sang đỗ trước cửa.

Bà Lan và ông Khánh bước xuống.

— “Anh Quân, chúng tôi… xin lỗi.”

Quân ngạc nhiên.

Ông Khánh nói:

— “3 tháng vừa rồi, chúng tôi cố gắng hết sức, nhưng Mây… không thể hòa nhập. Con bé không ăn, không ngủ, không nói chuyện. Nó chỉ vẽ hình anh, viết tên anh, và khóc đòi về.”

Bà Lan lau nước mắt:

— “Chúng tôi nhận ra… dù giàu có đến đâu, chúng tôi cũng không thể thay thế tình yêu mà anh dành cho con.”

Rồi họ mở cửa xe.

Mây lao ra như một mũi tên.

— “BA ƠI!!!”

Quân chưa kịp đứng dậy thì cô bé đã nhào vào lòng, ôm chặt như sợ anh biến mất.

Anh ôm con, run rẩy.

Ông Khánh mỉm cười hiền:

— “Anh Quân… từ hôm nay… chúng ta cùng nuôi con nhé. Anh là cha của Mây… như chúng tôi là cha mẹ ruột của con bé.”

Quân sững người.

Ông tiếp lời:

— “Chúng tôi muốn đưa hai cha con về sống cùng. Anh vẫn là ba của Mây, và sẽ mãi mãi như vậy.”

Quân bật khóc.

Mây cũng khóc.

Bà Lan xúc động ôm cả hai cha con vào lòng.

Khoảnh khắc đó, hàng xóm xung quanh đứng xem đều rơi nước mắt.

9. Cái kết làm ai cũng phải suy ngẫm
Họ chuyển Quân và Mây về một căn nhà khang trang mà ông bà Lan chuẩn bị riêng. Quân được tạo điều kiện mở một gara sửa xe — công việc anh yêu thích từ lâu nhưng chưa từng có cơ hội làm.

Còn Mây, mỗi sáng đến trường đều có ba Quân đưa đi, buổi chiều ba mẹ ruột đón về. Mỗi cuối tuần, gia đình bốn người quây quần bên nhau như chưa từng có 10 năm chia cách.

Một lần, khi được phóng viên hỏi:

— “Anh có hối hận vì đã cho Mây nhận lại cha mẹ ruột không?”

Quân mỉm cười:

— “Tình yêu thật sự không phải là giữ lấy cho mình… mà là để người mình yêu có một cuộc sống tốt hơn. Giờ Mây vừa có cha mẹ ruột, vừa có tôi. Con bé hạnh phúc là được.”

Câu nói ấy khiến hàng triệu người xúc động.

Bởi đôi khi, một người nghèo nhất cũng có thể là người giàu tình thương nhất.

Và một đứa trẻ bị bỏ rơi có thể trở thành phước lành làm thay đổi cả cuộc đời nhiều người.