Buổi sáng thứ Hai dày đặc mùi cà phê và tiếng giày cao gót gõ lách cách trên sàn đá lạnh. Tòa nhà Ngân Phong Tower như mọi ngày: bận rộn, sáng bóng và hơi quá sang trọng so với những con người đang vật lộn để chạm đến đỉnh tháp thành công.
Cô Lành, 52 tuổi, dáng người nhỏ thó, lưng hơi còng, đang tỉ mỉ lau sạch sàn hành lang tầng 18. Cô làm ở đây đã gần 7 năm, luôn chọn làm sớm hơn ca trực vì không thích chen chúc với đám nhân viên trẻ lúc họ bước vào văn phòng đầy tự tin. Cô chỉ thích làm lặng lẽ, không ai để ý.
Nhưng, trớ trêu thay, hôm nay cô lại là tâm điểm
1. Sự cố chiếc túi hàng hiệu
Khi cô đang đẩy xe lau sàn, cửa phòng họp mở ra. Trang, Trưởng phòng Marketing, diện bộ váy ôm màu be, tay xách chiếc túi Chanel phiên bản giới hạn. Mùi nước hoa đắt tiền phảng phất.
Cô ta di chuyển nhanh, vừa đi vừa gõ điện thoại.
Cô Lành khẽ nghiêng người định tránh, nhưng chiếc giẻ lau mà cô đang vắt vẫn còn ướt, quai chậu nước hơi trượt. Mọi thứ xảy ra trong một giây: ly cà phê trên xe dọn rơi xuống, bắn trúng chiếc túi trắng tinh của Trang.
“Trời đất ơi! Cô có biết cái túi này bao nhiêu tiền không?” – Trang hét lên, giọng chát chúa.
Cả hành lang im phăng phắc. Một vài nhân viên ló đầu ra xem.
Cô Lành luống cuống:
“Cô Trang, cô… cô cho tôi xin lỗi, để tôi lau—”
“Lau?” – Trang bật cười khẩy – “Cô lau để nó thành đồ Sida hả? Cô nghĩ cái túi này 2–3 triệu à?”
Cô Lành run rẩy: “Tôi… tôi không cố ý mà.”
Trang quay sang trợ lý: “Gọi bảo vệ. Những người hậu đậu như này giữ lại làm gì?”
Cô Lành bỗng thấy đầu óc choáng váng. Bao năm làm việc, chưa từng bị đối xử tệ đến vậy.
Người quản lý vệ sinh vội chạy tới, mặt đầy căng thẳng:
“Cô Lành… chị Trang đang rất nóng, để chị ấy nguôi rồi tôi xin cho cô.”
Nhưng Trang không cho cơ hội:
“Cắt hợp đồng. Ngay lập tức. Tôi không muốn thấy bà ta lảng vảng ở tầng này nữa.”
Cô Lành cắn môi. Mắt cay cay.
Bảo vệ tiến đến, khẽ nói:
“Cô ơi, mời cô xuống dưới làm việc với quản lý.”
Trong khoảnh khắc ấy, cô Lành thấy như cả cuộc đời mình lại trượt xuống một dốc sâu mà cô tưởng đã thoát khỏi từ rất lâu.
2. Vị Phó Chủ tịch mới
Đúng lúc bảo vệ vừa chạm vào tay cô Lành, phía cuối hành lang vang lên tiếng bước chân.
Một nhóm người mặc vest đen xuất hiện, dẫn đầu là một người đàn ông khoảng 34–35 tuổi, gương mặt nghiêm nghị, đôi mắt sâu và sáng. Đó là Phó Chủ tịch mới của Ngân Phong Group – ông Khải Minh – con trai của cựu Chủ tịch nhưng sống và học tập ở nước ngoài nhiều năm, mới về tiếp quản.
Các quản lý cấp cao đi theo rối rít giới thiệu.
Minh quan sát từng ngóc ngách. Khi mắt anh lướt qua đám đông đang tụ lại, nó dừng lại ở chiếc vòng bạc cũ xỉn trên tay cô Lành.
Trong tích tắc, gương mặt điềm tĩnh của anh tái đi.
Anh sững lại. Môi run nhẹ.
Bàn tay đang đút túi quần của anh bất giác nắm chặt.
“Khoan đã…” – Minh bước nhanh tới gần – “Bác… bác tên là…”
Cô Lành cúi đầu: “Dạ… tôi là Lành. Nhưng… có chuyện gì không cậu?”
Minh gần như đánh rơi cặp hồ sơ đang cầm.
“Bác… là bác Lành quê Phú Xuyên, phải không?”
Cô sững người.
“Cậu… cậu biết tôi?”
Không khí thay đổi hoàn toàn. Nhân viên xung quanh ngơ ngác.
Trang cũng ngạc nhiên:
“Anh Minh, có chuyện gì vậy?”
Nhưng Minh không trả lời. Anh nhìn cô Lành bằng ánh mắt như gặp lại người thân thất lạc.
“Bác… từng ở cùng trại trẻ… năm 1998… bác là người đã nuôi tôi những ngày đầu bị bỏ rơi… đúng không?”
Cô Lành đờ người ra. Tim cô thắt lại.
Đó là bí mật mà suốt mấy chục năm, cô không hề nhắc lại.
3. Những năm tháng bị chôn giấu
Năm 1998, khi còn là cô gái nghèo sống dưới gầm cầu Long Biên, cô Lành tình cờ nhặt được một đứa trẻ bị bỏ rơi trước cửa trại trẻ mồ côi. Nó ốm yếu, xanh xao, nằm trong cái rổ nhỏ với mảnh giấy ghi duy nhất: “Minh – mong được sống.”
Cô Lành lúc đó làm công quả. Suốt 6 tháng đầu, cô chăm nó như con ruột: giặt từng tấm khăn, chạy khắp nơi xin thuốc, thức đêm dỗ nó mỗi khi sốt.
Nhưng sau đó cô bị người chồng cũ bạo hành, phải rời thành phố chạy trốn, không kịp nói lời tạm biệt đứa trẻ. Cô chỉ hy vọng nó sống tốt.
Không ngờ bây giờ… nó lại đứng ngay trước mặt cô.
4. Cú rẽ của số phận
Trang lập tức chen lời, cố tỏ ra thân thiết:
“Anh Minh, bà ấy vừa gây ra một tai nạn rất nghiêm trọng. Tôi đã yêu cầu chấm dứt hợp đồng.”
Nhưng Minh không thèm nhìn cô ta.
Anh quay sang quản lý:
“Không ai được đụng đến bác ấy. Hợp đồng giữ nguyên. Ai vừa nói đuổi việc, tự viết đơn xin lỗi.”
Trang tái mặt.
“Anh… anh nói sao cơ?”
Minh chỉ khẽ nhếch môi:
“Ở tập đoàn này, ai coi thường nhân viên cấp thấp… đều không đủ tư cách đứng ở vị trí quản lý.”
Không khí như nổ tung.
Minh quay lại nắm nhẹ bàn tay run rẩy của cô Lành:
“Bác… còn giữ chiếc vòng này…”
Cô Lành nghẹn lời:
“Ngày ấy tôi lo cho cậu mà… cậu đói, tôi bán đôi bông tai của mình mua sữa. Còn chiếc vòng này mẹ tôi cho… tôi treo cạnh nôi cậu để cậu không cô độc.”
Minh khụt khịt:
“Cháu tìm bác 10 năm nay… không ngờ gặp bác trong hoàn cảnh này.”
Nhân viên đứng xem ai cũng xúc động.
Nhưng trang Không bỏ cuộc. Cô ta cố lấy lại uy quyền:
“Anh Minh, dù sao thì bà ấy cũng làm hỏng tài sản công ty. Nếu không xử lý, người khác sẽ bắt chước.”
Minh quay sang, ánh mắt sắc lạnh:
“Cô Trang, tôi xem lại hồ sơ của cô rồi. Trong 1 năm, cô đã khiến công ty mất 2 hợp đồng lớn vì tự ý làm việc với đối tác không thẩm định. Vậy ‘xử lý’ là xử lý ai?”
Trang mất sạch màu máu trên mặt.
5. Sự thật bất ngờ
Ngay lúc mọi chuyện tưởng như đã lắng xuống, bảo vệ chạy tới:
“Thưa anh Minh, camera ghi lại toàn bộ sự việc. Thật ra… ly cà phê đổ không phải lỗi của cô Lành.”
Mọi người nín thở nhìn màn hình:
Trang đang nhắn tin, không nhìn đường, giẫm trúng chân giẻ lau của cô Lành. Ly cà phê rung lên do va chạm và đổ trúng túi cô ta.
Trang bàng hoàng:
“Không! Tôi— camera bị sai rồi!”
Minh lạnh lùng:
“Không có camera nào biết nói dối. Nhưng con người thì có.”
Một khoảng im lặng căng thẳng.
Minh nói tiếp:
“Từ giờ trở đi, bác Lành không làm ở đây nữa.”
Cả phòng xôn xao.
Trang mừng rỡ:
“Cuối cùng anh cũng—”
Nhưng Minh cắt ngang:
“Bác Lành sẽ chuyển sang làm trợ lý đặc biệt của tôi. Mức lương của Phó Chủ tịch.”
“Cái gì???” – Trang hét lên.
Minh gằn giọng:
“Bác ấy là ân nhân cứu mạng tôi. Tập đoàn này chưa từng bạc đãi người tử tế.”
Còn Trang… Minh tiếp:
“Cô Trang, cô tạm thời bị đình chỉ để kiểm tra đạo đức nghề nghiệp. Tự viết bản kiểm điểm hoặc rời công ty ngay.”
Trang khuỵu xuống.
6. Chiếc vòng bạc – bí mật cuối cùng
Minh dìu cô Lành vào phòng làm việc mới.
Cô ngập ngừng:
“Cậu Minh… tôi không xứng… Tôi chỉ là người nhặt rác…”
Minh nắm tay cô:
“Bác là người đã cứu đời cháu. Nếu không có bác… chắc cháu đã chết từ khi còn đỏ hỏn.”
Cô mỉm cười, mắt ướt:
“Cậu lớn lên thành đạt vậy… tôi mừng lắm.”
Minh ngập ngừng, rồi lấy từ ngăn kéo một hộp nhỏ.
“Bác xem cái này đi.”
Bên trong là một chiếc vòng bạc y hệt chiếc cô đang đeo, nhưng sáng bóng và mới tinh.
Cô Lành sững sờ:
“Giống… giống cái của tôi quá…”
Minh nhẹ giọng:
“Đây là… chiếc vòng nguyên bản. Chiếc bác đeo… thực ra là bản sao.”
Cô Lành giật mình:
“Cậu nói sao?”
Minh mở máy tính, đưa cho cô xem bản xét nghiệm ADN của chiếc vòng cũ anh tìm được ở trại trẻ mồ côi nhiều năm trước.
“Bác… chiếc vòng bác đang đeo không phải chiếc bác trao cho cháu. Chiếc của bác… bị đánh tráo.”
Cô chết lặng.
Minh nói tiếp:
“Người đã lấy chiếc vòng đó… chính là ông Quang, cựu Chủ tịch tập đoàn.”
Cô Lành há hốc miệng.
Minh kể:
“Nhiều năm trước, ông ấy nói nhận nuôi cháu vì thương cảm. Nhưng thật ra… ông ấy biết cháu là đứa trẻ bị bỏ lại vì cuộc chiến giành quyền thừa kế giữa hai phe trong gia tộc. Chiếc vòng bạc là bằng chứng duy nhất nhận dạng dòng máu trong một nhánh họ của ông ấy.”
Cô Lành run giọng:
“Vậy… vậy cậu…”
“Cháu không phải con ruột ông ấy. Cháu… là đứa trẻ ông ấy muốn che giấu để không ảnh hưởng nội bộ. Ông ấy đánh tráo chiếc vòng thật và cất đi, chỉ để giữ cháu làm quân cờ.”
Cô Lành òa lên:
“Trời đất ơi…”
Minh khẽ cười buồn:
“Nhưng cháu về đây… là để lấy lại thứ cháu đáng có. Và gặp lại bác… là điều ông ấy không muốn nhất.”
Cô lau nước mắt.
“Cậu Minh… cậu định làm gì?”
“Không gì cả. Chỉ cần đứng thẳng. Vì cháu không còn một mình nữa.”
Minh nắm tay cô Lành, đặt chiếc vòng bạc nguyên bản vào tay cô.
7. Kết thúc – và bắt đầu
Hôm sau, cả công ty rộ lên tin sốc:
Trang xin nghỉ việc ngay sau cuộc họp kỷ luật.
Còn cô Lành – người lao công hiền queo, ít nói – xuất hiện trong bộ đồng phục văn phòng, đi bên cạnh Phó Chủ tịch như mẹ con.
Có người ghen. Có người ngạc nhiên.
Nhưng Minh mặc kệ.
Anh chỉ biết rằng người phụ nữ đã bế mình trong những ngày cô độc nhất đời anh… cuối cùng cũng được sống như một con người xứng đáng.
Chiếc vòng bạc lấp lánh trên tay cô Lành – lần đầu tiên sau bao năm – lại sáng như ngày xưa.
Một chương mới mở ra.
Và câu chuyện về cô lao công bị đuổi việc vì làm đổ cà phê… trở thành huyền thoại trong Ngân Phong Tower.











