TIỆC CƯỚI EM CHỒNG, TÔI BỊ VU KHỐNG ĂN TRỘM
Tiệc cưới em chồng diễn ra tại khách sạn lớn nhất thành phố. Đèn chùm sáng choang, tiếng nhạc rộn ràng, khách khứa toàn người có tiền có thế. Tôi đứng giữa sảnh tiệc, khoác chiếc váy giản dị nhất trong dàn khách, cảm thấy mình lạc lõng như một cái bóng thừa.
Mẹ chồng tôi – bà Hạnh – ngồi ở bàn chủ hôn, cổ đeo sợi dây chuyền kim cương lấp lánh. Đó là món bà khoe suốt mấy ngày nay, nói rằng “cả thành phố này không mấy người có được”.
Bà liếc tôi bằng ánh mắt quen thuộc – khinh miệt, lạnh lùng, như thể chỉ cần tôi thở thôi cũng là cái tội.
Tôi đã quen.
Ba năm làm dâu, tôi chưa từng được bà coi là người nhà.
Tôi xuất thân nghèo, làm văn phòng, lấy chồng vì yêu. Còn nhà chồng tôi thì giàu, rất giàu. Ngay từ ngày cưới, mẹ chồng đã nói thẳng:
— Nếu không vì thằng Minh mê cô, tôi tuyệt đối không để một đứa như cô bước chân vào nhà này.
Chồng tôi, Minh, khi đó chỉ im lặng.
Tôi đã tin rằng chỉ cần mình nhẫn nhịn, sống tốt, rồi mọi thứ sẽ ổn.
Tôi đã sai.
Tiệc đang cao trào thì mẹ chồng đột nhiên đứng bật dậy.
— DỪNG LẠI!
Âm nhạc tắt ngấm. Cả sảnh tiệc quay về phía bà.
Bà đưa tay lên cổ, gương mặt tái đi, giọng run run:
— Sợi dây chuyền kim cương của tôi… không thấy đâu nữa!
Không khí đông cứng.
— Ban nãy tôi còn đeo, chỉ mới nói chuyện với vài người… — bà đảo mắt một vòng, rồi ánh nhìn dừng lại nơi tôi đang đứng.
Tim tôi chùng xuống.
— Trong khoảng thời gian đó, chỉ có con dâu tôi lại gần!
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía tôi như hàng trăm mũi kim.
— Mẹ nói gì vậy? — tôi bàng hoàng — Con không hề…
— CÔ CÂM MIỆNG! — bà quát lớn — Nhà này ngoài cô ra thì ai thèm cái loại đồ đó?
Tiếng xì xào nổi lên khắp sảnh.
— Trời ơi, dám trộm đồ trong tiệc cưới?
— Đúng là loại con dâu nghèo…
— Nhìn là biết mà…
Tôi quay sang Minh, cầu cứu:
— Anh Minh, anh biết em không làm chuyện đó mà!
Minh nhìn tôi. Ánh mắt anh dao động. Do dự.
Chỉ một giây thôi, nhưng với tôi, nó dài như cả đời.
Rồi anh nói, giọng lạnh tanh:
— Nếu em không lấy, vậy thì để công an điều tra cho rõ.
Tôi chết lặng.
— Anh… gọi cảnh sát? — tôi không tin vào tai mình.
— Đây là tài sản lớn. Không thể để mất mặt nhà tôi. — Minh tránh ánh mắt tôi — Nếu em trong sạch, thì sợ gì?
Tôi bật cười, nước mắt trào ra.
— Anh đang sợ mất mặt… hay anh sợ mất lòng mẹ anh?
Minh không trả lời.
Mười lăm phút sau, cảnh sát đến thật.
Trước mặt hàng trăm khách mời, tôi bị yêu cầu kiểm tra túi xách, người, thậm chí bị dẫn vào phòng riêng. Danh dự của tôi bị lột trần như một món đồ rẻ tiền.
Không có.
Không tìm thấy sợi dây chuyền.
Mẹ chồng cau mày:
— Nó giấu chỗ khác!
Một viên cảnh sát bình tĩnh nói:
— Thưa bà, chúng tôi cần bằng chứng.
Đúng lúc đó, một giọng nói vang lên từ cuối sảnh:
— Vậy để tôi đưa bằng chứng.
Là cô dâu mới – em chồng tôi.
Cô ta cầm điện thoại, mặt tái mét.
— Mẹ… con xin lỗi… con không chịu nổi nữa.
Cả sảnh xôn xao.
— Sợi dây chuyền… là do con lấy. Con chỉ muốn mẹ đổ lỗi cho chị dâu, để mẹ có cớ đuổi chị ấy đi…
Mẹ chồng tôi đứng sững.
— Con nói cái gì?
— Mẹ ghét chị ấy. Mẹ nói chỉ cần một cái cớ là có thể khiến anh Minh bỏ vợ… — cô bật khóc — Nhưng con không ngờ mẹ lại gọi cảnh sát thật.
Không khí chết lặng.
Minh tái mặt, quay sang tôi.
Tôi đứng thẳng người, lau nước mắt, giọng bình tĩnh đến lạ:
— Không cần xin lỗi tôi đâu.
Tôi tháo nhẫn cưới, đặt lên bàn.
— Ba năm nay, tôi sống trong nghi ngờ, khinh miệt, và hôm nay là sự sỉ nhục cuối cùng.
Tôi nhìn thẳng vào Minh:
— Anh đã chọn rồi.
Rồi tôi quay lưng, bước ra khỏi sảnh tiệc, bỏ lại sau lưng tiếng gọi hỗn loạn.
Ánh đèn ngoài kia không còn chói mắt nữa.
Lần đầu tiên sau ba năm, tôi thấy mình được tự do.












