Cả một đời vất vả mưu sinh, đến khi về già chẳng mong giàu sang phú quý, chỉ hy vọng được an yên để nhắm mắt xuôi tay. Vậy mà nghẹn đắng làm sao, câu chuyện về cụ ông tìm con trong bụi chuối dưới đây, lại vô cùng bi đát.
Năm nay đã 96 tuổi – độ tuổi mà ai ai cũng ước mơ và ngưỡng mộ nhưng đối với cụ ông Vũ Văn Lâm (ở xóm 2, xã Nghĩa Lâm, huyện Nghĩa Hưng, tỉnh Nam Định), đó có khi lại là một nỗi niềm day dứt.
Theo tìm hiểu, cụ có 4 người con, một anh con trai bị bệnh tâm thần hiện đang sống trong trại của huyện Xuân Trường, một người con khác thì ở tận miền Nam. Một cô con gái tên là Vấn, bị ung thư vú và hiện đang sống vật vờ một mình.
Nhưng đau đớn nhất phải kể đến hoành cảnh của người con gái còn lại, chị Vũ Thị Hiên vẫn sống cùng cha từ bé đến lớn, nhưng vì chị bị tâm thần nên lúc nào cũng thích đi trốn.
Ông Vũ Văn lâm chống gậy tìm con (Ảnh: Dân Trí)
Mỗi ngày như mọi ngày, với bộ áo quần lộn xộn và cáu bẩn, cụ Lâm luôn lần tìm chiếc gậy quen thuộc và bắt đầu đi tìm con trong bụi chuối. Cụ già rồi, bước chân chậm chạp và cũng không thể nói to, nhưng cụ vẫn mải miết đi tìm bằng được con về vì sợ con rơi xuống ao. Nhiều lúc mệt quá, cụ đập chiếc gậy vào thân cây chuối để ra hiệu cho chị Hiên biết mà về.
Những người hàng xóm gần nhà cụ cũng cho hay “Hoàn cảnh của cụ ở đây chúng tôi chứng kiến đã nhiều năm rồi. Xót xa và thương cụ lắm nhưng không biết làm sao cả vì ở thôn quê mọi người đều nghèo túng.”
“Nhà cụ nghèo khó quá nên mấy đợt rét trước nhiều người phải đi xin chăn cho cụ đắp. Cụ già rồi có làm được gì đâu, chân tay cũng yếu, mắt mờ vậy mà lần nào ra thăm cũng thấy cụ chống gậy đi tìm chị Hiên nhìn tội lắm”.
Bao nhiêu năm, trong ngôi nhà sơ sài, tạm bợ, gia đình cụ không có Tết và cũng chẳng có gì để ăn nếu như không được sự giúp đỡ của chính quyền thôn, xã và những người hàng xóm tốt bụng. Ở độ tuổi 96 cụ cũng không còn đủ minh mẫn để ngồi kể chuyện, tâm sự về cuộc đời đầy những sóng gió của mình, mà chỉ lặng im nhìn và công việc duy nhất là mải miết đi tìm con.
Người con gái của ông lúc nào cũng thích đi ‘trốn’ (Ảnh: Dân Trí)
Nhìn dáng cụ chống gậy, nhìn cảnh cha già tìm con trong bụi chuối đều đặn mỗi ngày, nhiều người chỉ muốn rơi nước mắt theo. Ở tuổi gần đất xa trời nhưng cụ vẫn canh cánh trong lòng nỗi lo cho 1 con gái tâm thần, 1 con gái đang bị ung thư vú hành hạ.
Cụ già lắm rồi, không biết cụ sẽ còn sống được bao lâu, chẳng ai biết trước được điều đó bởi sinh- lão- mệnh- tử bất kì. Cụ đã vậy, lại còn chị Hiên bệnh tật, chị Vấn thì suốt ngày đau đớn bởi căn bệnh ung thư tàn phá.
Đúng là trên cuộc đời này, có quá nhiều mảnh đời bất hạnh, chua xót đến cùng cực nhưng ẩn sâu trong tâm hồn họ vẫn là thứ tình cảm rất đỗi dạt dào. Thương lắm những cụ ông, cụ bà, những người cha, người mẹ, dù gần đất xa trời vẫn một lòng chăm lo cho con cái.
Còn gì cay đắng hơn khi kẻ đầu bạc, tay chống gậy, mắt mờ yếu vẫn phải canh cánh lo lắng cho kẻ đầu xanh. Như hoàn cảnh của cụ Lâm, dù trí nhớ giờ đây chỉ như một đứa trẻ, cụ đã lẫn lắm rồi, vậy mà cụ vẫn ‘nhớ’ mãi một điều: phải tìm được con.
Cụ ông sống nhờ sự đùm bọc của hàng xóm (Ảnh: Dân Trí)
Hình ảnh ấy, khoảnh khắc ấy, cảnh tượng cha già tìm con gái tâm thần sẽ khiến bao người phải cảm thấy nghẹn đắng ở cổ họng. Có lẽ trên thế gian này, chỉ có gia đình mới thương ta vô điều kiện, dù nghèo khó hay bệnh tật
Vậy mà chua chát làm sao, nhan nhản ngoài xã hội, không thiếu hững đứa con giàu sang sung sướng, còn mẹ còn cha nhưng bất hiếu vô cùng, mỗi ngày chỉ tìm cách tống cổ phụ mẫu ra khỏi nhà, hoặc lừa mẹ cha chiếm đoạt tài sản, đất đai.
Đáng lẽ ra, người chúng ta cần đối xử tốt nhất, quan tâm nhiều nhất là mẹ cha, nhưng mà chúng ta đang vô tình làm ngược lại. Chúng ta đang sống nghịch lý vậy sao?
Nguồn tham khảo: Dân Trí