Dọn ra ở riêng, mẹ chồng chỉ chia cho một cái nồi cơm điện cũ, lúc mở ra hai vợ chồng cho/áng vá/ng…

Ngày vợ chồng Hưng và Lan quyết định dọn ra ở riêng, cả nhà chồng ai cũng bàn ra tán vào. Anh chị em chồng bảo:

– Ở chung thì cơm bưng nước rót, mẹ lo hết, ra riêng khổ đấy.

Nhưng Lan vẫn cười hiền, cô không muốn sống mãi trong cảnh làm dâu bị soi mói từng bữa ăn, từng cái quần áo phơi chưa ngay ngắn. Hưng cũng thương vợ, anh tích cóp mấy năm, vay thêm ngân hàng mua căn hộ nhỏ ở ngoại ô. Nhà chỉ 40 mét vuông, chật nhưng đó là tổ ấm của riêng họ.

Hôm dọn đi, Lan mong mẹ chồng chia cho vài bộ nồi niêu xoong chảo cũ để tiết kiệm chi phí ban đầu. Thấy Lan lăng xăng thu dọn, mẹ chồng không nói gì. Đến khi xe tải chờ trước ngõ, bà mới vào bếp, bưng ra một cái nồi cơm điện cũ kỹ, vỏ bong tróc, dây điện đã quấn băng dính đen chằng chịt.

Bà đặt mạnh lên thùng đồ, giọng hờ hững:

– Nhà dư cái này, mang đi mà nấu cơm.

Lan lặng người. Cô không dám đòi hỏi, chỉ cúi đầu cảm ơn, giấu vội giọt nước mắt tủi thân. Hưng thấy vậy liền ôm vai vợ, nhẹ giọng:

– Kệ đi em, từ giờ mình tự lập, thiếu gì anh mua thêm cho.

Xe lăn bánh, Lan ngoái nhìn mẹ chồng đứng trước cửa, tay khoanh trước ngực, ánh mắt khó đoán. Cô tự nhủ dù sao cũng không còn bị rầy la mỗi khi lỡ tay làm mặn canh hay chiên cá bị cháy.

Buổi tối đầu tiên ở nhà mới, hai vợ chồng sắp xếp đồ đạc đến tận khuya. Lan lau cái nồi cơm điện cũ, định cắm cơm thì phát hiện nắp nồi nặng bất thường. Cô mở ra thì choáng váng. Trong ruột nồi không phải lòng nồi, mà là… một cuộn giấy gói cẩn thận. Hưng tò mò, mở ra xem, rồi đứng chết lặng. Đó là một xấp tiền toàn tờ 500 ngàn mới tinh, kèm theo sổ tiết kiệm đứng tên Lan với số dư gần 200 triệu đồng. Dưới cùng là mảnh giấy nhỏ, nét chữ quen thuộc của mẹ chồng:

“Gửi hai đứa. Mẹ không giàu, nhưng đây là tiền mẹ dành dụm, định cho các con lúc mua nhà, mà sợ tụi con không nhận nên giấu ở đây. Ra riêng mà khó khăn quá thì xài. Nồi cũ nhưng mẹ đã rửa sạch, vẫn nấu cơm ngon. Đừng mua nồi mới tốn tiền.”

Lan cầm mảnh giấy, nước mắt rơi ướt gò má. Bao năm làm dâu, cô sợ mẹ chồng, ngại mẹ chồng, nghĩ bà lúc nào cũng khắt khe với mình. Nhưng giờ, cô mới hiểu, sự khắt khe đó là yêu thương kiểu của người già. Mẹ chồng không nói ngọt, không vỗ về, nhưng lúc cần lại âm thầm cho đi tất cả.

Hưng siết chặt tay vợ, mắt anh cũng đỏ hoe:

– Mẹ là vậy đấy. Hồi nhỏ anh ốm, mẹ mắng suốt nhưng vẫn đi vay tiền chạy chữa. Mẹ thương em nên mới cho tiền thế này.

Lan gật đầu, lau nước mắt, mở túi gạo mới mua, vo gạo rồi cắm cơm trong chiếc nồi cũ kỹ ấy. Khi cơm chín, cô mở ra, mùi thơm nghi ngút bay khắp căn bếp nhỏ. Hưng nếm thử một thìa, cười xòa:

– Cơm mẹ cho, ngon nhất thế gian.

Tối đó, hai vợ chồng ngồi ăn dưới ánh đèn vàng, trong căn hộ nhỏ chưa kịp lắp rèm, xung quanh còn ngổn ngang thùng giấy. Bữa cơm đầu tiên ở riêng, chỉ có trứng rán, canh cải và đĩa thịt rang, nhưng ngon lạ lùng. Lan không còn thấy chạnh lòng vì chiếc nồi cũ nữa. Cô thấy mình may mắn vì vẫn có mẹ chồng dõi theo, thương yêu, dù cách thể hiện của bà rất vụng về.

Đêm xuống, Lan nhắn tin cho mẹ chồng:

– Con cảm ơn mẹ. Con sẽ dùng tiền mẹ cho thật cẩn thận.

Nhưng mẹ chồng không trả lời. Sáng hôm sau, Lan nhận được tin nhắn vỏn vẹn:

– Mua gì thì mua, nhưng nhớ ăn uống cho đầy đủ. Đừng ham làm quá mà ốm. Nồi đó nấu cháo cũng ngon lắm đấy.

Lan bật cười, nước mắt lại rơi. Từ hôm ấy, ngày nào cô cũng tranh thủ ghé chợ, mua cá mua rau, nấu thật ngon rồi chụp hình gửi cho mẹ chồng, kèm câu:

– Cơm hôm nay con nấu bằng nồi mẹ cho, rất ngon mẹ ạ.

Ở đầu bên kia, mẹ chồng không nhắn gì thêm, nhưng Lan biết, chắc hẳn bà đang cười nhẹ, trong lòng cũng ấm áp như cô lúc này.