Anh xe ôm tiến lại gần cô gái đang ng/ất trên ghế đá, thứ rơi ra từ túi xách khiến anh ho///ảng lo///ạn

Anh xe ôm tiến lại gần cô gái đang ng/ất trên ghế đá, thứ rơi ra từ túi xách khiến anh ho///ảng lo///ạn

Trời gần trưa, nắng gắt đổ xuống công viên vắng. Anh xe ôm dừng xe bên lề, lau mồ hôi trên trán. Sáng giờ ế khách, bụng cồn cào vì mới ăn nắm xôi. Anh định chợp mắt mười lăm phút thì thấy cô gái.

Cô nằm nghiêng trên ghế đá, tóc xõa dài che gần nửa khuôn mặt. Từ xa anh nghĩ cô ngủ, nhưng thấy tay cô buông thõng xuống, chiếc túi xách rơi lệch.

Anh bước lại gần, nhíu mày, gọi nhỏ:

– Em ơi… Em ơi…

Không tiếng trả lời. Gần hơn, anh thấy mặt cô tái nhợt, môi khô trắng. Một luồng lạnh chạy dọc sống lưng anh. Anh lắc nhẹ vai cô:

– Em ơi… tỉnh dậy… em sao thế?

Cô vẫn bất tỉnh. Tim anh đập thình thịch. Trong đầu anh vang lên hàng loạt suy nghĩ: Nếu cô ngất xỉu vì đói, nắng nóng, hay bệnh tim thì sao? Anh vội rút chai nước lọc trong giỏ xe, mở nắp, vỗ nhẹ má cô rồi rót vài giọt lên môi.

Bất ngờ, từ túi xách cô rơi ra một vật. “Cạch” một tiếng khẽ. Anh cúi xuống nhìn. Là một tờ hóa đơn viện phí.

Anh cầm lên. Mắt anh mở to. Số tiền gần mười bảy triệu đồng, tên người nhận là cô. Bệnh ghi: Thiếu máu trầm trọng, cần truyền sắt và dinh dưỡng liên tục trong hai tuần.

Tay anh run run. Anh nhìn quanh. Công viên vắng tanh. Xa xa có một cặp đôi đang cãi nhau. Không ai để ý đến anh.

Anh nuốt nước bọt, tim đập mạnh. Nhìn cô gái xanh xao, anh hiểu ngay. Cô ngất vì kiệt sức và căng thẳng. Tiền viện phí này có thể là lý do. Anh thấy lòng mình nặng trĩu. Anh cũng nghèo, làm xe ôm ngày hơn ba trăm ngàn đã mừng. Nhưng ít nhất anh vẫn khỏe mạnh, còn cô, mới ngoài đôi mươi mà đã mang bệnh nặng.

Anh vỗ nhẹ má cô, giọng khẩn trương:

– Em… tỉnh dậy đi… có nghe anh không?

Cô rên khẽ, mí mắt run run rồi mở ra. Đôi mắt mệt mỏi, hoang mang. Cô nhìn anh, yếu ớt hỏi:

– Tôi… tôi đang ở đâu…?

– Em ngất xỉu. Em có đau ở đâu không?

Cô chớp mắt, thở dốc, nước mắt chảy xuống má. Cô định ngồi dậy nhưng không đủ sức. Tờ hóa đơn rơi trên đùi cô. Cô nhìn nó, hai tay run run siết chặt.

Anh nghe cô thở hắt, giọng nghẹn lại:

– Tôi không biết… phải làm sao… Tôi sắp mất việc vì nghỉ dài ngày… mà tiền chữa bệnh thì… – Cô không nói hết câu, đưa tay che mặt.

Anh siết chặt tay lái. Trong đầu anh giằng co – giúp hay bỏ đi. Anh chẳng dư dả gì. Nhưng nếu bỏ đi, biết đâu lát nữa cô lại ngất, không ai phát hiện kịp thì sao.

Anh nhìn đồng hồ – gần mười hai giờ. Anh có chuyến đặt trước lúc mười hai giờ mười lăm. Anh thở dài, lấy điện thoại ra bấm hủy cuốc. Anh biết sẽ bị trừ điểm, nhưng anh không nỡ bỏ cô lại.

– Thôi được… em có người nhà gần đây không?

Cô lắc đầu, nước mắt lăn dài. Anh gãi đầu, thở dài lần nữa:

– Vậy để anh chở em về. Rồi anh sẽ mua cho em tô cháo. Ăn chút gì đã, có gì mình tính tiếp.

Cô nhìn anh, đôi mắt ướt nhòe, môi run run mấp máy câu “Cảm ơn anh…”

Anh đỡ cô đứng dậy. Người cô nhẹ bẫng, chỉ thấy mùi dầu gội thoang thoảng và mùi mồ hôi phảng phất. Anh gập chân chống, dìu cô lên yên sau. Trời vẫn nắng như đổ lửa. Anh thấy lưng áo mình ướt sũng, nhưng trong lòng lại dâng lên cảm giác ấm áp khó tả.

Chiếc xe cũ nổ máy, lăn bánh rời công viên vắng. Trong gương chiếu hậu, anh thấy cô ngồi cúi đầu, nước mắt chảy không ngừng. Anh không biết cuộc đời cô rồi sẽ ra sao. Nhưng ít nhất, hôm nay, giữa trưa nắng đổ lửa, cô không phải ngất xỉu một mình.