Chương 1: Lời Mời và Miền Ký Ức
Mười năm, một quãng thời gian đủ dài để biến những cô cậu sinh viên ngây ngô thành những con người trưởng thành, đủ để những con đường quen thuộc trở nên xa lạ, và đủ để lớp bụi thời gian phủ mờ đi những kỷ niệm tưởng chừng không bao giờ phai nhạt. Mười năm sau ngày chúng tôi rời giảng đường đại học, chiếc điện thoại của tôi bỗng rung lên một hồi dài. Trên màn hình, nhóm chat cũ của lớp, vốn đã im lìm suốt mấy năm nay, đột nhiên sáng đèn. Một cái tên quen thuộc hiện lên, một cái tên mà suốt những năm tháng thanh xuân, chúng tôi đã không ít lần nhắc đến với sự ngưỡng mộ và cả một chút ganh tị: Lâm Nhã.
Lâm Nhã – cô lớp trưởng xinh đẹp, giỏi giang và là “hoa khôi” của khóa năm ấy, người mà chỉ cần một nụ cười cũng đủ khiến cả dãy hành lang xôn xao. Tin nhắn của cô ngắn gọn nhưng đủ sức khuấy động cả một vùng trời ký ức:
“Tuần sau họp lớp nhé! Về thăm trường, ôn lại kỷ niệm xưa, mười năm trôi qua nhanh quá rồi.”
Tin nhắn vừa được gửi đi, cả nhóm như có một luồng điện chạy qua, bùng nổ sau nhiều năm im lặng. Màn hình điện thoại của tôi liên tục nhấp nháy. Trần Tuấn, cậu bạn ngày xưa nổi tiếng sát gái, giờ là giám đốc một công ty xuất nhập khẩu, nhắn tin đầu tiên: “Ôi Nữ thần lên tiếng rồi! Anh em ơi, khô máu thôi!”. Tiếp theo là Minh Anh, cô bạn điệu đà nhất lớp, khoe ngay một tấm ảnh chụp chiếc vé máy bay vừa đặt: “Đã có vé từ Sài Gòn ra. Hẹn gặp cả nhà nhé! Phải sắm bộ váy mới cho xứng đáng với thanh xuân năm ấy mới được.”
Những dòng tin nhắn nối đuôi nhau, mỗi người một tâm trạng nhưng đều chung một sự háo hức. Người thì đùa rằng phải đi spa, làm tóc, trang điểm thật kỹ để không bị “thời gian vùi dập”. Người thì dặn dò phải đặt nhà hàng nào cho thật sang trọng, xứng tầm “mười năm gặp lại”. Không khí sôi động đến mức tôi có cảm giác như mình đang quay ngược thời gian, trở về cái thời còn ngồi trên ghế nhà trường, háo hức chờ một buổi liên hoan cuối kỳ.
Tôi chỉ lặng lẽ đọc, mỉm cười một mình. Mười năm qua, cuộc sống của tôi trôi đi khá bình lặng. Tôi không phải giám đốc, cũng chẳng đầu tư bất động sản. Tôi làm việc cho một công ty truyền thông nhỏ, lương đủ sống, có một gia đình êm ấm. So với những gì các bạn đang khoe khoang, cuộc sống của tôi có lẽ quá đỗi bình thường. Đôi lúc, tôi cũng cảm thấy một chút chạnh lòng, một chút tự ti khi nghĩ đến buổi họp lớp sắp tới. Liệu mình có trở nên lạc lõng giữa những người bạn thành đạt? Liệu những câu chuyện của mình có quá tẻ nhạt so với những dự án bạc tỷ của họ?
Nhưng rồi, hình ảnh của Lâm Nhã năm xưa lại hiện về trong tâm trí tôi. Tôi nhớ cô ấy không chỉ vì vẻ ngoài xinh đẹp. Tôi nhớ cô ấy vì những lần cô kiên nhẫn giảng lại bài cho những đứa học yếu như tôi, vì những lần cô đứng ra bảo vệ bạn bè trước những lời trách mắng của thầy cô, và vì nụ cười ấm áp, chân thành mà cô dành cho tất cả mọi người, không phân biệt giàu nghèo, giỏi dốt. Cô ấy của năm đó, giống như một vầng dương nhỏ, luôn tỏa ra ánh sáng của sự tử tế.
Tôi tự nhủ, mình đến không phải để khoe khoang. Mình đến để gặp lại những người bạn cũ, để tìm lại một chút hơi ấm của những ngày xưa. Và quan trọng nhất, tôi muốn gặp lại cô ấy, Lâm Nhã.
Tôi nhắn một dòng ngắn gọn vào nhóm: “Tớ sẽ đến.”
Chương 2: Buổi Họp Lớp và Màn Kịch
Ngày hẹn, hơn hai mươi gương mặt từng một thời quen thuộc đã tụ tập đông đủ tại một nhà hàng sang trọng bậc nhất thành phố, nằm ngay gần ngôi trường đại học cũ của chúng tôi. Không gian nhà hàng được trang trí lộng lẫy với ánh đèn vàng ấm áp, những bộ bàn ghế bọc nhung và tiếng nhạc du dương. Mọi người đều ăn mặc rất đẹp, những bộ vest lịch lãm, những chiếc váy hàng hiệu, ai cũng cố gắng thể hiện phiên bản tốt nhất của mình sau mười năm xa cách.
Tiếng cười nói rộn ràng khắp cả căn phòng. Những cái ôm, những cái bắt tay thật chặt, những câu hỏi thăm dồn dập. “Trời ơi, nhìn cậu chẳng khác gì ngày xưa!”, “Dạo này làm gì rồi, phát tướng quá nhé!”. Ban đầu, câu chuyện của chúng tôi thực sự là những mảnh ghép ký ức. Mọi người nhắc lại chuyện khu ký túc xá chật chội nhưng luôn đầy ắp tiếng cười, những lần trốn học đi xem phim, những thầy cô giáo “khó nhằn” mà giờ đây khi nhắc lại, ai cũng thấy yêu thương. Chúng tôi kể về những bữa ăn sinh viên chỉ có mì tôm và rau muống, nghèo mà sao vui đến lạ.
Tôi ngồi một góc, lặng lẽ lắng nghe và mỉm cười. Những ký ức ấy thật đẹp, nó giống như một dòng suối mát lành tưới tắm cho tâm hồn đã có phần chai sạn của tôi.
Nhưng rồi, chẳng hiểu từ khi nào, dòng chảy của câu chuyện bắt đầu đổi hướng. Từ “ngày ấy vui thế” dần chuyển sang “bây giờ cậu làm gì, thu nhập bao nhiêu?”. Không khí hoài niệm ấm áp dần được thay thế bằng một cuộc đua ngầm về sự thành công.
Trần Tuấn, sau vài ly rượu, bắt đầu khoe khoang: “Dạo này công ty anh bận tối mắt. Vừa ký được hợp đồng lớn với đối tác bên Singapore, lô hàng trị giá cả chục tỷ. Mệt nhưng mà vui các em ạ.” Cậu ta cố tình nhấn mạnh hai chữ “anh” và “các em” như thể đã ở một đẳng cấp khác.
Minh Anh cũng không kém cạnh, cô khẽ lắc chiếc đồng hồ nạm đá trên cổ tay, giọng ngọt ngào: “Em thì chẳng làm gì to tát. Chỉ là dạo này thấy thị trường bất động sản tốt nên cũng đầu tư vài miếng đất ở Phú Quốc. Ai ngờ mới năm ngoái mua, giờ giá lên gấp ba rồi. Chắc sắp tới phải bán bớt đi lấy tiền mua thêm cái túi Hermes.”
Hoàng Long, cậu bạn ngày xưa lầm lì ít nói, giờ lại là người nói nhiều nhất. Cậu ta ném chùm chìa khóa xe hơi lên bàn, tạo ra một tiếng “cạch” khô khốc. “Lái con Mercedes quen rồi, giờ ngồi xe khác thấy không quen các cậu ạ. Đang tính cuối năm đổi lên con Porsche cho hợp phong thủy.”
Những câu chuyện cứ thế tiếp diễn. Người khoe vừa mua nhà chung cư cao cấp, người khoe con đang học trường quốc tế học phí mấy trăm triệu một năm, người khoe vừa có chuyến du lịch châu Âu mười lăm ngày. Ai cũng cố gắng nói sao cho mình trông “ổn định và thành công” nhất có thể. Bữa tiệc kỷ niệm bỗng chốc biến thành một sàn diễn, nơi mỗi người là một diễn viên đang cố gắng diễn tròn vai một cuộc đời hoàn hảo.
Tôi vẫn chỉ im lặng, nhấp một ngụm trà. Tôi không có gì để khoe, và cũng không muốn tham gia vào màn kịch này. Tôi nhìn sang Lâm Nhã. Cô vẫn xinh đẹp rạng ngời như ngày nào, nhưng tôi nhận ra có một nét mệt mỏi ẩn sau nụ cười của cô. Cô lắng nghe mọi người, gật đầu, mỉm cười, nhưng ánh mắt lại xa xăm, dường như đang tìm kiếm một điều gì đó khác.
Giữa lúc không khí đang ở đỉnh điểm của sự khoe khoang, Lâm Nhã từ tốn đặt ly rượu vang xuống bàn. Tiếng thủy tinh va chạm nhẹ vào mặt bàn gỗ tạo ra một âm thanh trong trẻo, đủ để thu hút sự chú ý của mọi người. Cô nở một nụ cười nhẹ, nhưng nụ cười ấy có chút gì đó gượng gạo.
“Nghe mọi người thành công, mình cũng mừng. Thật ra… dạo này công ty mình đang gặp chút khó khăn.” Giọng cô đều đều, nhưng đủ để cả căn phòng im lặng. “Mình đang cần xoay một khoản vốn khoảng 1,8 tỷ để nhập lô hàng mới. Không biết… có ai trong lớp mình có thể giúp mình được không?”
Chương 3: Bài Kiểm Tra và Sự Im Lặng
Câu nói của Lâm Nhã như một gáo nước lạnh dội thẳng vào bữa tiệc đang nóng hừng hực. Không khí trong phòng bỗng chùng xuống một cách đột ngột. Sự im lặng bao trùm, nặng nề đến mức có thể nghe thấy cả tiếng điều hòa đang chạy.
Những người vừa một phút trước còn rôm rả khoe khoang về các dự án bạc tỷ, về những hợp đồng béo bở, giờ đây đồng loạt né tránh ánh mắt của Lâm Nhã. Vẻ mặt họ biến đổi nhanh đến kinh ngạc, từ tự tin, kiêu hãnh sang bối rối, ngượng ngùng.
Trần Tuấn, người vừa khoe hợp đồng chục tỷ, là người phản ứng đầu tiên. Cậu ta vội vàng nhìn xuống chiếc điện thoại, mặt tỏ vẻ nghiêm trọng. “Ôi chết, đối tác bên Singapore gọi. Xin lỗi cả nhà, chắc tớ phải ra ngoài nghe điện thoại một chút.” Nói rồi, cậu ta lỉnh ra ngoài, và không bao giờ quay trở lại.
Minh Anh, cô nàng đầu tư bất động sản, thở dài một cách đầy kịch tính. “Tiếc quá Nhã ơi, thật sự xin lỗi cậu. Vốn của tớ kẹt hết trong mấy miếng đất rồi, giờ muốn rút ra cũng không được. Hay để vài tháng nữa, khi nào tớ bán được đất, tớ giúp cậu nhé?” Lời hứa hẹn xa vời của cô chẳng khác nào một lời từ chối thẳng thừng.
Hoàng Long, chủ nhân của chiếc Mercedes, cũng vội vàng nhìn đồng hồ. “Thôi chết, tớ lại có hẹn với khách hàng quan trọng lúc chín giờ. Quên mất. Thôi tớ phải đi trước đây. Hôm khác anh em mình gặp lại nhé.” Cậu ta vơ vội chùm chìa khóa trên bàn, chuồn nhanh như một cơn gió.
Cứ thế, từng người một, họ viện ra đủ mọi lý do. Người thì nói vừa phải trả nợ mua nhà, ngân hàng siết chặt. Người thì bảo tiền bạc vợ đang giữ, không tự quyết được. Người thì giả vờ say, gục xuống bàn không nói năng gì. Màn kịch hào nhoáng về sự thành công sụp đổ chỉ trong nháy mắt, để lại một sự thật trần trụi và phũ phàng.
Chưa đầy năm phút sau, từ một bàn tiệc đông vui, rộn rã tiếng cười, giờ chỉ còn lại một sự trống trải đến lạnh lẽo. Bàn tiệc vẫn còn đầy ắp thức ăn, những ly rượu vẫn còn dang dở, nhưng người thì đã đi gần hết. Cuối cùng, chỉ còn lại đúng hai người – tôi và cô.
Lâm Nhã nhìn quanh căn phòng trống hoác, rồi nhìn tôi. Cô nở một nụ cười gượng gạo, một nụ cười chứa đầy sự thất vọng và cả nỗi buồn sâu thẳm.
“Chắc mình nói chuyện tiền bạc nên mọi người sợ chạy hết rồi.” Giọng cô có chút mỉa mai, nhưng phần nhiều là sự chua xót.
Tôi thở dài. Cảnh tượng vừa rồi khiến lòng tôi trĩu nặng. Mười năm, con người ta đã thay đổi nhiều đến thế sao? Tình bạn năm xưa, liệu có thật sự tồn tại, hay cũng chỉ là một thứ phù phiếm để người ta khoe khoang khi vui vẻ, và sẵn sàng vứt bỏ khi gặp khó khăn?
Tôi nhìn Lâm Nhã, nhìn vào đôi mắt vẫn trong veo như ngày nào nhưng giờ đã nhuốm màu mệt mỏi của cô. Tôi nhớ lại những kỷ niệm cũ, nhớ lại sự tử tế của cô. Tôi không có 1,8 tỷ, nhưng tôi không thể ngồi yên nhìn cô ấy một mình đối mặt với khó khăn. Tình nghĩa bạn bè, dù ít dù nhiều, vẫn là thứ đáng để trân trọng.
Tôi im lặng rút ví ra, lấy hết số tiền mặt tôi có, cộng thêm tấm thẻ ngân hàng.
“Nhã này,” tôi nói, giọng có chút ngập ngừng. “Tớ không có nhiều. Công việc của tớ cũng bình thường thôi. Nhưng nếu cậu cần gấp, tớ có thể giúp cậu tạm 100 triệu. Coi như là một chút tấm lòng của bạn cũ. Số tiền này không lớn, nhưng hy vọng có thể giúp cậu giải quyết được phần nào.”
Tôi đẩy số tiền và tấm thẻ về phía cô. Tôi biết nó chỉ là muối bỏ bể so với con số 1,8 tỷ, nhưng đó là tất cả những gì tôi có thể làm ngay lúc này.
Lâm Nhã nhìn tôi, rồi nhìn xuống số tiền trên bàn. Cô nhìn tôi một lúc lâu, ánh mắt phức tạp, khó đoán. Rồi đột nhiên, cô bật khóc. Những giọt nước mắt lăn dài trên gò má xinh đẹp của cô, nhưng lạ thay, đó không phải là những giọt nước mắt của sự xúc động hay biết ơn. Đó là những giọt nước mắt của sự thất vọng, của sự vỡ mộng.
Chương 4: Sự Thật và Cơ Hội
Cả căn phòng im phăng phắc, chỉ còn lại tiếng nấc nghẹn ngào của Lâm Nhã. Tôi bối rối, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Cậu… cậu sao vậy? Đừng khóc nữa. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.” Tôi cố gắng an ủi cô.
Lâm Nhã lắc đầu, cô dùng tay gạt đi những giọt nước mắt. Cô đẩy lại số tiền về phía tôi, giọng nói nhỏ nhưng rõ ràng, xen lẫn trong tiếng nấc:
“Mình xin lỗi, Tuấn Anh. Thật ra… mình không hề gặp khó khăn gì cả.”
Tôi sững người. “Cậu nói sao?”
Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng lấy lại bình tĩnh. “Mình xin lỗi vì đã nói dối. Công ty của mình không hề thiếu vốn. Thậm chí, nó còn đang hoạt động rất tốt và chuẩn bị mở thêm một chi nhánh mới ở thành phố khác.”
Tôi hoàn toàn chết lặng, đầu óc trống rỗng. Nếu cô không gặp khó khăn, tại sao lại phải dựng lên một màn kịch như vậy? Tại sao lại khóc?
Lâm Nhã nhìn thẳng vào mắt tôi, ánh mắt cô giờ đây không còn sự yếu đuối, mà là một sự kiên định và cả nỗi buồn sâu sắc. “Buổi họp lớp hôm nay,” cô nói tiếp, “không chỉ đơn thuần là để ôn lại kỷ niệm. Mình muốn làm một phép thử, một ‘bài kiểm tra lòng người’. Mình chỉ muốn xem, sau mười năm xa cách, sau khi tất cả chúng ta đã bị cuốn vào vòng xoáy của cơm áo gạo tiền, trong lớp mình còn lại bao nhiêu người giữ được sự chân thành của năm xưa. Mình muốn biết, còn ai sẵn lòng đưa tay ra giúp đỡ khi một người bạn cũ lâm vào cảnh túng quẫn.”
Giờ thì tôi đã hiểu. Toàn bộ câu chuyện về khoản nợ 1,8 tỷ chỉ là một màn kịch. Một màn kịch được dựng lên để lột bỏ lớp mặt nạ hào nhoáng mà mọi người đang cố khoác lên mình.
“Và kết quả,” cô cười chua chát, “khiến mình thật sự thất vọng. Những người khoe khoang nhiều nhất, lại là những người chạy đi nhanh nhất. Những lời hứa hẹn, những câu chuyện về sự thành công, tất cả đều tan biến khi mình nhắc đến hai chữ ‘tiền bạc’.”
Cô nhìn quanh căn phòng trống vắng, rồi ánh mắt dừng lại ở tôi. “Người duy nhất ở lại, người duy nhất thật lòng muốn giúp đỡ, lại là cậu. Tuấn Anh à, người mà mười năm qua mình gần như không có tin tức gì, người không khoe khoang một lời nào trong suốt buổi tiệc.”
Lâm Nhã lau khô nước mắt, và lần này, cô nở một nụ cười thật sự. Một nụ cười rạng rỡ, ấm áp, giống hệt như nụ cười của cô lớp trưởng năm nào.
“Cảm ơn cậu. Mình đã tìm được câu trả lời mà mình tìm kiếm bấy lâu nay.”
Cô đứng dậy, bước về phía tôi, giọng nói trở nên nghiêm túc và đầy chân thành.
“Tuấn Anh, mình có một lời mời. Mình muốn mời cậu về làm việc chung với mình. Cùng mình quản lý chi nhánh mới sắp mở. Mình cần một người cộng sự, một người mà mình có thể hoàn toàn tin tưởng, một người có đủ sự tử tế và chân thành để cùng mình đi một chặng đường dài. Thành công có thể xây dựng bằng tiền bạc và chiến lược, nhưng sự tin tưởng thì không. Cậu có đồng ý không?”
Tôi sững người, không thể tin vào tai mình. Chỉ vì một hành động nhỏ, một chút lòng thành xuất phát từ tình nghĩa bạn cũ, tôi lại nhận được một cơ hội lớn đến như vậy. Một vị trí mà có lẽ nhiều người trong số những người bạn vừa rời đi kia hằng mơ ước.
Tôi nhìn Lâm Nhã, nhìn vào sự tin tưởng trong ánh mắt cô. Tôi biết đây không phải là một lời nói đùa. Tôi gật đầu, một cảm giác ấm áp lan tỏa trong lồng ngực.
Ngày hôm ấy, tôi rời buổi họp lớp với một bài học vô giá, một người bạn chân thành, và một cơ hội đổi đời. Tôi nhận ra rằng, trong những cuộc gặp gỡ tưởng chừng chỉ để “ôn chuyện xưa”, người ta rất dễ khoe khoang những thứ hào nhoáng, phù phiếm bên ngoài. Nhưng chỉ khi nói đến khó khăn, đến tiền bạc – lòng người mới thật sự hiện rõ.
Và đôi khi, thứ đáng quý nhất mà chúng ta có được sau nhiều năm tháng không phải là nhà lầu, xe hơi hay những chức danh bóng bẩy. Mà đó là sự chân thành còn sót lại, là một tấm lòng sẵn sàng vì bạn bè, giữa một thế giới ngày càng trở nên vội vã và lạnh lùng. Đó mới chính là thứ tài sản vô giá nhất, thứ không thể mua được bằng bất cứ giá nào.











