Chồng làm giám đốc, vợ làm kế toán nhưng mỗi lần về quê thăm bố là lại đi con xe cũ t/ồi tà/n, gi//ả ngh//èo gi//ả kh//ổ trước mặt bố và cái kết

Mỗi lần vợ chồng Thắng về quê thăm bố, cả xóm lại thấy họ đi chiếc xe cũ mèm, khói xịt mù trời. Con xe ấy đã mười mấy năm tuổi, tróc sơn từng mảng, rỉ sét loang lổ. Ai cũng thắc mắc, bởi dưới thành phố, Thắng có công ty riêng, vợ anh là kế toán trưởng lương cao, hai người sống trong căn hộ chung cư cao cấp, tiền bạc dư dả. Nhưng chẳng hiểu sao, cứ về thăm bố là họ lại lái chiếc xe này, ăn mặc cũng giản dị, mang theo vài túi quà lặt vặt.

Ngồi ghế sau, bé Thỏ – con gái họ mới 6 tuổi – cứ ngơ ngác nhìn ra cửa sổ. Trên đường về quê, bé lí nhí hỏi mẹ:

– Mẹ ơi, sao mình không đi xe to? Con thích xe to, êm hơn mà.

Người mẹ quay xuống, khẽ xoa đầu con rồi liếc sang chồng, nói nhỏ:

– Con đừng hỏi nữa, lát về ông nghe được không hay đâu. Mình đi xe này cho… dễ nói chuyện với ông.

Bé Thỏ chẳng hiểu, chỉ gật đầu, vân vê vạt váy. Mỗi lần về quê, cô bé đều thấy bố mẹ thì thầm với nhau, dặn con đừng nói gì về nhà ở thành phố hay về trường quốc tế con học. Lần nào cũng vậy, bé đều thấy ông nội ngồi ở bậc thềm, tay run run cầm chén trà, mắt nheo lại khi nhìn chiếc xe cũ dừng trước sân.

Bữa cơm trưa hôm ấy, Thắng vẫn rót nước mời bố, vợ anh vẫn lúi húi dọn dẹp như một nàng dâu hiền. Nhưng họ không biết, trong góc nhà, ông bố đang lau mắt. Ông không khóc vì cảm động, mà vì buồn.

Mấy hôm trước, người bạn thân gọi điện cho ông: “Tôi gặp thằng Thắng nhà ông đi xe Camry mới tinh, biển đẹp lắm, nó bảo sắp đổi sang xe khác. Sao nó không về thăm ông bằng con xe đó?”

Ông cười gượng trong điện thoại, bảo bạn chắc nhầm. Nhưng giờ nhìn con trai, nhìn con dâu, nhìn cả bé Thỏ đang phụ mẹ rửa rau, ông hiểu hết. Hóa ra chúng sợ người đời bảo “giàu mà để bố sống nghèo khổ”, sợ họ hàng hỏi xin tiền, sợ ông đòi hỏi thứ gì, nên mới bày ra cảnh giả nghèo giả khổ.

Chiều đó, trước lúc vợ chồng Thắng lên xe ra về, ông bảo:

– Bố có chuyện muốn nói.

Thắng ngạc nhiên: – Dạ, bố cứ nói.

Ông chậm rãi vào buồng, lấy ra một xấp sổ đỏ cùng giấy tờ ngân hàng. – Đây là đất đai bố đứng tên, với mấy cuốn sổ tiết kiệm. Bố đã chia hết rồi. Nhà mình không giàu, nhưng cũng không nghèo khổ như các con nghĩ. Bố đủ sống đến khi nhắm mắt. Bố chỉ mong lần sau các con về, hãy cứ là chính mình, đừng diễn trước mặt bố. Bố không cần các con phải tỏ ra nghèo để được khen hiếu thảo, cũng không cần khoe giàu để được nể trọng. Bố chỉ cần thấy các con sống tử tế, thật lòng là bố an tâm rồi.

Bé Thỏ ngước nhìn ông, ngơ ngác không hiểu, nhưng Thắng và vợ sững người. Lần đầu tiên họ nhận ra, việc cố tỏ ra nghèo trước mặt bố chẳng khiến ai thương cảm, mà chỉ khiến bố đau lòng. Người già không cần tiền con cái, cũng không cần quà cáp lớn lao. Họ chỉ cần sự chân thành, cần thấy con cái không coi thường họ cũng không giả vờ trước họ.

Chiếc xe cũ rồ ga rời khỏi sân, bỏ lại người bố đứng nhìn theo, gió chiều hiu hắt thổi lật vạt áo ông. Ông lẩm bẩm: “Chỉ mong các con hiểu, giả nghèo giả khổ trước mặt bố chẳng bao giờ là hiếu thảo.”