Tôi lấy chồng đến nay được ba năm, là dâu trưởng trong một gia đình lúc nào cũng đặt thể diện lên hàng đầu. Mẹ chồng tôi – bà Hòa – vốn là người ưa hình thức, thích thể hiện. Bà sống ở quê mấy chục năm, nhưng mỗi lần ra thành phố chơi là như một cuộc trình diễn. Ăn uống phải ở nhà hàng sang, mua gì cũng phải chọn thứ đắt tiền nhất, dù thực chất kinh tế chẳng dư dả gì.
Từ ngày tôi đi làm có thu nhập khá hơn, bà mặc định tôi là “hậu phương vững chắc”. Thẻ ngân hàng chung của gia đình – do tôi đứng tên chính – được lập ra để “mẹ tiện cà mỗi khi đi mua đồ trong nhà”. Nhưng dần dần, nó thành cái thẻ “mẹ thích gì mua nấy”.
Chồng tôi thì ba phải, không muốn mẹ buồn nên cứ im lặng. Tôi thì cũng cố nhịn, nhưng mọi chuyện lên đến đỉnh điểm vào đúng dịp sinh nhật bà năm nay.
Bà nói:
— “Sinh nhật năm nay mẹ muốn đãi cả họ. Mẹ đặt tiệc ở nhà hàng năm sao rồi, để người ta thấy con dâu mẹ làm ra tiền, biết chăm lo, chứ không phải lấy về chỉ để đẻ.”
Tôi nghe mà nghẹn trong cổ. Tôi gợi ý tổ chức đơn giản, hoặc đặt tiệc ở nhà riêng cho ấm cúng, nhưng bà gạt phăng. Cái sĩ diện của bà lúc nào cũng cao hơn thực tế.
Bữa tiệc hôm đó, bà gọi không thiếu thứ gì: tôm hùm, bò Wagyu, rượu vang nhập khẩu… Tôi ngồi mà chỉ biết nhìn giá món ăn mà thở dốc trong lòng. Khi nhân viên mang thực đơn ra gợi ý combo sang trọng, bà bĩu môi:
— “Cho món riêng từng loại đi em, combo rẻ tiền lắm, không hợp với gia đình chị.”
Tôi lặng lẽ nhắn tin cho chồng:
— “Anh liệu mà chuẩn bị thẻ. Em không kham nổi bữa này đâu.”
Anh nhắn lại:
— “Yên tâm, mẹ nói sẽ trả. Mẹ muốn thể hiện trước họ hàng ấy mà.”
Nghe vậy, tôi cũng yên tâm phần nào.
Sau khi ăn uống no say, mọi người bắt đầu khen ngợi:
— “Mẹ Hòa có con dâu giỏi thật nha, nhìn là biết nhà này phát tài.”
— “Dâu thành phố có khác, chăm chồng, lo cả nhà, lại còn để mẹ chồng tiêu thoải mái!”
Bà cười tít mắt, nhìn tôi như thể tôi là con gà đẻ trứng vàng.
Đến cuối buổi, nhân viên đưa hóa đơn ra, tổng cộng 15,280,000 đồng. Bà hất hàm, rút chiếc thẻ phụ của “tài khoản gia đình” ra, giọng đầy tự tin:
— “Tính vào thẻ này nhé. Tiền trong đó lúc nào chẳng đủ.”
Tôi đứng dậy, lấy cớ đi vệ sinh, nhưng thật ra là tạt ngang chi nhánh ngân hàng cách đó vài trăm mét. Tôi đưa giấy tờ, yêu cầu nhân viên:
— “Tôi là chủ tài khoản chính. Vui lòng hủy quyền giao dịch thẻ phụ ngay lập tức.”
Chưa đầy 10 phút, việc hoàn tất.
Khi tôi quay lại, mẹ chồng đang chuẩn bị quẹt thẻ. Nhân viên lễ phép:
— “Dạ thẻ bị từ chối ạ, tài khoản không hợp lệ.”
Bà cau mày, giọng lớn hơn:
— “Không thể nào! Đây là thẻ gia đình! Mấy cô kiểm tra lại đi!”
Nhân viên chỉ nhẹ nhàng đáp:
— “Dạ, hệ thống báo thẻ này không còn quyền giao dịch. Có thể chủ tài khoản đã thay đổi thiết lập.”
Lúc đó, tôi bước đến, mỉm cười nhẹ nhàng nhưng đủ để bà hiểu:
— “Dạ đúng rồi mẹ, con vừa ghé ngân hàng. Từ giờ, ai muốn thể hiện thì tự trả. Con không thể mãi đứng sau lưng lo cho những lời khen ảo nữa.”
Mặt bà tái mét. Họ hàng thì bắt đầu thì thầm. Chồng tôi định lên tiếng, nhưng rồi cũng đành im bặt.
Cuối cùng, bà phải lục ví lấy thẻ lương hưu của mình ra, nhưng trong đó không đủ. Chồng tôi rút thẻ đứng tên anh ra cà thay, còn tôi thì chỉ đứng yên, không nói gì thêm.
Trên đường về, không ai nói câu nào. Bầu không khí yên lặng đến ngột ngạt. Tối hôm đó, mẹ chồng gửi tôi một tin nhắn ngắn ngủi:
“Mẹ xin lỗi. Mẹ đã quá sĩ diện mà không nghĩ đến cảm xúc của con.”
Tôi đọc tin nhắn, chỉ thở dài. Không phải vì hả hê, mà vì cuối cùng mẹ cũng hiểu ra một điều: thể hiện không phải bằng tiền người khác.
Kết:
Người ta vẫn nói “dâu hiền, mẹ chồng sáng thì nhà ấm cửa yên”. Nhưng đôi khi, để giữ lửa cho tổ ấm, người phụ nữ phải biết đặt giới hạn. Bởi yêu thương thì có thể cho đi nhiều, nhưng nếu cứ mãi im lặng, chẳng ai nhận ra rằng mình đang bị tổn thương.