Vừa đến đón dâu, mẹ chú rể ng//ã lă/n ra đất còn quần chú rể ư///ớt sũ///ng khi thấy cô dâu bước xuống từ cầu thang, trời ơi, sao lại như thế này…

Từ ngày gặp My, Thắng thay đổi hẳn. Anh không còn rong chơi như trước mà muốn ổn định, lập gia đình. My hiền lành, công việc ổn định, ngoại hình dễ nhìn và gia đình có nền tảng. Khi Thắng đưa My về ra mắt, mẹ anh cũng gật đầu đồng thuận sau buổi trò chuyện.

Sau vài tháng tìm hiểu, hai bên gia đình nhanh chóng bàn đến chuyện cưới hỏi. My nói với Thắng:

“Em muốn may một chiếc váy cưới thật đẹp để giữ làm kỷ niệm. Mình đi du lịch cũng sẽ dùng nó chụp ảnh.”

Thắng đồng ý ngay. My chọn chiếc váy màu hồng tinh tế, thanh lịch, rất hợp với vóc dáng. Khi đem khoe với mẹ chồng tương lai, bà cười hiền:

“Xinh thế này mặc gì cũng đẹp. Lúc trẻ mẹ cũng ước có váy như vậy.”

Đám cưới được ấn định vào ngày đẹp trời. Mẹ Thắng chuẩn bị kỹ càng, từ lễ ăn hỏi đến lễ rước dâu. Sáng hôm đó, nhà trai khởi hành đúng giờ. Khi đến nhà My – một căn biệt thự nhỏ ở ngoại ô – mọi người đứng đợi cô dâu xuất hiện.

Khi đồng hồ chỉ gần trưa, từ trên cầu thang, My xuất hiện. Nhưng không ai ngờ cô lại mặc chiếc váy trắng cũ, có dấu vết lấm lem thay vì chiếc váy hồng như đã chuẩn bị. Mọi người sửng sốt. Mẹ cô lập tức hỏi:

“Con bị sao thế? Váy đâu? Sao mặc bộ này?”

My bình tĩnh đáp:

“Mẹ đừng lo. Con muốn nói vài điều trước khi về nhà chồng.”

Ngay lúc đó, đoàn nhà trai bước vào. Khi thấy cô dâu, mẹ Thắng bỗng choáng váng ngã xuống, còn Thắng thì lắp bắp không nói nên lời. Cả họ nhà trai lặng đi vì không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Thắng run rẩy tiến tới:

“Tại sao em lại mặc chiếc váy đó… Em đưa ai đến đây vậy…?”

Một cô gái trẻ bước ra từ phía sau My – người có gương mặt rất giống một người quen cũ mà Thắng từng kể qua loa. My nắm tay cô gái ấy và nói:

“Đây là người từng gắn bó với anh Thắng. Cô ấy không còn muốn im lặng nữa. Hôm nay, cô ấy đến để lấy lại danh dự cho chính mình.”

Cô gái rưng rưng chia sẻ, ánh mắt hướng về phía nhà trai:

“Tôi từng gắn bó với anh Thắng. Nhưng khi xảy ra chuyện, tôi đã phải im lặng rút lui. Tôi không muốn phá đám cưới. Nhưng hôm nay, tôi cần một lời xin lỗi. Và tôi mong mọi người hiểu rõ quá khứ trước khi bước tiếp.”

Cả khán phòng lặng đi. Thắng quỳ xuống, không nói nên lời. Mẹ anh chỉ biết ôm đầu. Cuối cùng, bố mẹ My bước tới nhẹ nhàng nhưng dứt khoát:

“Chúng tôi không thể gả con gái mình khi lòng tin đã bị tổn thương nghiêm trọng như vậy. Mời nhà trai về cho.”

Dù nhà trai cố gắng giải thích, gia đình My vẫn giữ vững quyết định. Cánh cửa dần khép lại.

My quay sang ôm người con gái kia:

“Chị không còn một mình nữa. Chúng ta đều xứng đáng được tôn trọng.”

Câu chuyện tưởng là kết thúc buồn của một lễ cưới, nhưng lại mở ra một trang mới cho sự thật và lòng can đảm.

Thông điệp: Khi lòng tin không còn, điều tốt nhất là buông tay đúng lúc. Chân thành và trung thực luôn là nền tảng vững chắc cho bất kỳ mối quan hệ nào.