Nam đứng lặng trước khung cửa sổ căn hộ nhỏ ở Sài Gòn, ánh đèn thành phố lập lòe như những vì sao lạc lối. Anh mới 27 tuổi, nhưng đôi mắt đã chất chứa những vết sẹo của quá khứ. Cách đây ba năm, anh trai của Nam, Hùng, đã rời bỏ gia đình sau một vụ bê bối lớn. Hùng, người anh trai mà Nam từng ngưỡng mộ, đã ngoại tình, bỏ rơi Mai – vị hôn thê của mình – ngay trước ngày cưới. Mai, một cô gái dịu dàng, hiền hậu, đã suy sụp hoàn toàn, còn gia đình Nam thì rơi vào tủi nhục khi hàng xóm dị nghị. Mẹ Nam, bà Lan, vì quá đau lòng, đã ngã bệnh và qua đời không lâu sau đó. Nam chưa bao giờ tha thứ cho Hùng. Anh thề sẽ trả thù, không chỉ vì mẹ, mà còn vì những giọt nước mắt của Mai, người chị dâu hụt mà anh từng lặng lẽ quý mến từ xa.
Nam lên kế hoạch tỉ mỉ. Anh tìm hiểu và biết rằng Mai, sau ba năm, đã dần lấy lại cân bằng trong cuộc sống. Cô mở một tiệm hoa nhỏ ở ngoại ô, sống giản dị nhưng vẫn giữ được nụ cười ấm áp. Nam quyết định tiếp cận Mai, không phải vì tình yêu, mà để khiến cô yêu anh, rồi rời bỏ cô, như cách Hùng đã làm. Anh muốn Hùng, dù đang ở đâu đó, phải nhận ra rằng anh ta đã đánh mất một người phụ nữ tuyệt vời, và Nam sẽ là người khiến Hùng đau đớn khi biết Mai đã thuộc về em trai mình.
Nam bắt đầu xuất hiện trong cuộc sống của Mai như một sự tình cờ. Anh giả vờ là khách hàng thường xuyên của tiệm hoa, mua những bó cẩm chướng đỏ – loài hoa mẹ anh từng yêu thích. Mai, với tính cách cởi mở, dần thân thiết với Nam. Cô không nhận ra anh là em trai của Hùng, vì Nam cố tình giấu đi danh tính thật. Anh kể rằng mình là một nhân viên văn phòng bình thường, thích hoa và những câu chuyện giản dị. Những buổi chiều, Nam ngồi lại tiệm, giúp Mai cắm hoa, nghe cô kể về những giấc mơ nhỏ bé, về ước muốn mở một khu vườn đầy hoa để tặng cho trẻ em mồ côi.
Dần dần, kế hoạch trả thù của Nam bắt đầu lung lay. Anh nhận ra Mai không chỉ là một cô gái dịu dàng, mà còn mạnh mẽ hơn anh nghĩ. Cô từng trải qua nỗi đau bị phản bội, nhưng không để nó giam cầm mình. Cô kể với Nam về những ngày tháng khó khăn, về cách cô học cách tha thứ để tiếp tục sống. “Hận thù chỉ làm mình khổ thêm thôi,” Mai nói, đôi mắt lấp lánh như ánh nắng xuyên qua tán cây. Nam nghe mà lòng nhói đau. Anh bắt đầu nhận ra rằng, mỗi lần ở bên Mai, anh không còn nghĩ về trả thù nữa, mà chỉ muốn bảo vệ nụ cười của cô.
Cao trào của câu chuyện đến vào một buổi tối mưa tầm tã. Nam đến tiệm hoa, mang theo một bó cẩm chướng đỏ như thường lệ. Nhưng lần này, anh quyết định sẽ nói sự thật. Anh không thể tiếp tục lừa dối Mai, không thể để cô yêu một người mang trong mình mưu đồ xấu xa. Khi tiệm hoa đã đóng cửa, chỉ còn hai người dưới ánh đèn vàng ấm áp, Nam quỳ xuống trước Mai, giọng run rẩy: “Mai, anh không phải là người em nghĩ. Anh là em trai của Hùng. Anh tiếp cận em vì muốn trả thù anh ấy, nhưng… anh đã yêu em, thật lòng.”
Mai sững sờ, đôi tay ôm chặt bó hoa run lên. Cô nhìn Nam, ánh mắt từ ngỡ ngàng chuyển sang đau đớn. “Tại sao, Nam? Tại sao em lại phải chịu tổn thương lần nữa?” Cô quay lưng, nước mắt lăn dài, rồi bỏ chạy ra ngoài, bất chấp cơn mưa nặng hạt. Nam đuổi theo, nhưng Mai đã biến mất trong màn mưa. Anh đứng đó, ướt sũng, lòng trĩu nặng hối hận. Anh nhận ra rằng, trong khi mải mê trả thù, anh đã làm tổn thương người con gái anh yêu thật sự.
Cú twist bất ngờ đến vài ngày sau, khi Nam nhận được một lá thư từ Mai. Trong thư, cô viết rằng cô đã tha thứ cho anh, như cách cô từng tha thứ cho Hùng. Cô kể rằng, sau khi bỏ chạy, cô đã đến thăm mộ mẹ Nam – nơi cô thường đến để trò chuyện trong những ngày khó khăn. Tại đó, cô nhận ra rằng Nam, dù sai lầm, đã thật lòng yêu cô. “Em không muốn sống trong hận thù nữa, Nam. Nếu anh thật sự yêu em, hãy chứng minh bằng hành động, không phải lời nói,” lá thư kết thúc.
Nam khóc nghẹn khi đọc những dòng chữ ấy. Anh tìm đến tiệm hoa, nhưng Mai đã tạm đóng cửa để đi xa một thời gian. Nam quyết định thay đổi. Anh dành thời gian sửa chữa những sai lầm của mình, bắt đầu bằng việc tìm Hùng. Sau nhiều tháng, anh phát hiện Hùng đang sống lặng lẽ ở một tỉnh miền Trung, làm việc trong một xưởng gỗ nhỏ. Nam đối mặt với anh trai, không phải để trách móc, mà để xin lỗi vì đã để hận thù che mờ lý trí. Hùng, giờ đây già dặn hơn, cũng thừa nhận những sai lầm của mình và xin Nam tha thứ. Hai anh em ôm nhau, khép lại những vết thương cũ.
Khi Mai trở về, Nam đã biến tiệm hoa của cô thành một khu vườn nhỏ, đúng như giấc mơ cô từng kể. Anh đứng đó, giữa những khóm hoa rực rỡ, chờ đợi cô. Mai bước vào, ngỡ ngàng trước khung cảnh. Nam nắm tay cô, nói: “Anh không hứa sẽ cho em cả thế giới, nhưng anh hứa sẽ dành cả đời để bù đắp cho em.” Mai mỉm cười, nước mắt lấp lánh, và gật đầu.
Câu chuyện khép lại với hình ảnh Nam và Mai sống hạnh phúc trong căn nhà nhỏ cạnh khu vườn hoa. Họ không chỉ xây dựng một gia đình, mà còn mở một trung tâm dạy cắm hoa miễn phí cho trẻ em mồ côi, như cách để lan tỏa tình yêu và sự tha thứ. Hùng, dù không xuất hiện thường xuyên, thỉnh thoảng ghé thăm, mang theo những món quà nhỏ tự tay anh làm. Nam, từ một người bị hận thù dẫn lối, đã tìm thấy ý nghĩa thật sự của tình yêu – không phải để chiếm hữu, mà để chữa lành và trân trọng.