Vợ tự hào khi thấy chồng tặng bố vợ ô tô 700 triệu, nào ngờ tí//m tá//i phát hiện â//m m//ưu k/inh hoà//ng khi thấy thứ trong túi áo anh…
Từ ngày lấy chồng, Mai luôn tự hào vì chọn được người đàn ông vừa tài giỏi, vừa hết lòng với gia đình vợ. Mạnh – chồng Mai – là giám đốc một công ty vận tải, ăn nói chừng mực, lịch sự, đi đâu cũng khiến người khác phải nể. Bố Mai, ông Hải, vốn là người kỹ tính, nhưng ngay từ lần đầu gặp Mạnh đã có thiện cảm.
Năm năm sống chung, Mai chứng kiến biết bao lần Mạnh hỗ trợ nhà ngoại: khi thì cho mẹ vợ tiền mổ mắt, khi thì âm thầm chuyển khoản để giúp em vợ mở tiệm bánh. Mạnh chưa bao giờ kể công. Với Mai, đó là minh chứng rõ ràng nhất cho tấm lòng của anh.
Đỉnh điểm khiến Mai rơi nước mắt vì xúc động là vào dịp sinh nhật tuổi 65 của bố cô. Trong buổi tiệc đơn sơ tại nhà, Mạnh bất ngờ kéo tấm vải phủ, lộ ra chiếc ô tô mới tinh, biển số đã đăng ký đầy đủ. “Con tặng bố để tiện đi lại, mỗi lần đau lưng không cần bắt xe nữa,” Mạnh cười hiền.
Ông Hải bàng hoàng, cảm động đến rưng rưng. Còn Mai? Cô ôm lấy Mạnh, thì thầm:
– Em thật sự cảm thấy may mắn vì có anh.
Ai cũng trầm trồ, bảo Mai có phúc. Cô cười mà mắt ngân ngấn nước. Chỉ có một điều nhỏ khiến cô băn khoăn – gần đây Mạnh thường về muộn, điện thoại thì cài mật khẩu mới, khi ngủ còn kẹp điện thoại dưới gối. Nhưng nghĩ đến bao điều anh làm cho gia đình cô, Mai lại tự trách mình đã nghĩ xấu.
Cho đến một buổi tối định mệnh.
Hôm đó Mạnh đi tắm, để áo khoác trên ghế. Mai định lấy điện thoại ra xem đồng hồ thì vô tình làm rơi áo xuống đất. Từ túi áo, một mảnh giấy nhỏ rơi ra. Tò mò, cô nhặt lên đọc – và cả thế giới quanh Mai như sụp đổ.
Đó là bản sao Giấy Ủy Quyền Sử Dụng Xe, với phần người nhận quyền sở hữu không phải là bố cô – mà là một người phụ nữ tên Trần Kim Ngân. Không phải người nhà. Không phải bạn thân. Càng không phải đối tác công ty.
Tay run lẩy bẩy, Mai vội vàng mở máy tính, vào mạng tra cứu tên người phụ nữ kia. Trái tim cô đập thình thịch khi phát hiện ra: Kim Ngân là một người phụ nữ trẻ, vừa ly hôn cách đây một năm, hiện sống tại một chung cư cao cấp. Và bất ngờ hơn – vài tấm ảnh trên Facebook của cô ta chụp với chiếc xe mới, biển số… trùng khớp hoàn toàn.
Mai lặng người. Cô không khóc nổi. Không giận dữ. Chỉ có một nỗi lạnh toát lan khắp cơ thể.
Chiếc xe 700 triệu không phải tặng bố vợ. Chỉ là “màn trình diễn” khéo léo để qua mắt mọi người. Sau bữa tiệc sinh nhật, Mạnh đã đưa xe về gara công ty, rồi lặng lẽ ký giấy chuyển nhượng cho người phụ nữ kia.
Còn lý do? Mai vẫn chưa dám nghĩ tiếp. Nhưng trực giác của một người vợ mách bảo cô rằng đây không phải một món quà vô tư.
Hôm sau, trong lúc Mạnh vắng nhà, Mai lặng lẽ tìm đến chung cư nơi Kim Ngân sống. Cô không muốn gây chuyện. Chỉ đứng dưới sảnh, quan sát. Và rồi, không lâu sau, một cảnh tượng khiến cô đứng không vững: Mạnh bước ra từ thang máy, đi cạnh Kim Ngân, trên tay là túi đồ sơ sinh.
Sự thật phơi bày. Không cần hỏi, Mai cũng hiểu.
Mạnh không chỉ phản bội. Anh còn sắp có con với người khác. Và chiếc xe ấy – là món quà để “dọn đường” cho cuộc sống mới.
Mai bước đi, từng bước nặng trĩu. Trong lòng, không còn là sự oán trách hay ghen tuông. Chỉ còn một câu hỏi đau đáu: suốt những năm qua, lòng tốt đó, tình cảm đó… là thật, hay chỉ là mặt nạ?
Tối hôm đó, Mạnh về nhà như không có chuyện gì. Nhưng Mai đã để sẵn một phong bì trên bàn. Bên trong là bản sao giấy chuyển nhượng xe, và một tờ đơn ly hôn chưa ký.
Cô chỉ nói một câu, nhẹ nhàng nhưng lạnh buốt:
– Cảm ơn anh vì tất cả. Kể cả vết thương này, em cũng sẽ học cách biết ơn. Vì nhờ nó, em biết mình cần tự thương mình nhiều hơn.
Mạnh không nói gì. Còn Mai, cô quay bước đi, mang theo cả niềm kiêu hãnh từng vụn vỡ – và quyết tâm tìm lại chính mình, không còn đứng sau ai, không còn tin vào những hào nhoáng bề ngoài.