B//í m;/ật lên thành phố mừng sinh nhật người yêu, cô gái ch-t lặ;ng khi mở cửa phòng trọ và chứng kiến cảnh tượng amanh cả đời

Hương, một cô gái 22 tuổi sống ở quê Yên Bình của tỉnh Quảng Nam, đã dành cả tháng trời để lên kế hoạch cho ngày sinh nhật lần thứ 25 của người yêu mình, Minh. Minh là một chàng trai hiền lành, chăm chỉ, đã chuyển lên Đà Nẵng làm việc tại một công ty xây dựng cách đây hai năm. Dù yêu xa, cả hai vẫn được giải tỏa tình yêu qua những cuộc gọi video mỗi tối và những lá thư Hương viết gửi anh. Đối với Hương, Minh là cả thế giới – người đã hứa sẽ chọn cô một mái ấm, một tương lai.

Để tạo nên bất ngờ cho Minh, Hương quyết định bí mật chuyến đi lên thành phố. Cô đã dành tiền từ việc bán bánh ở chợ quê, mua một chiếc vé xe khách đêm để đến Đà Nẵng đúng ngày sinh nhật anh. Trong chiếc ba lô nhỏ, cô cẩn thận gói chiếc bánh kem tự làm, một chiếc khăn len cô đan suốt hai tuần, và một lá thư dài viết những lời yêu thương. Hương tưởng tượng ra khoảnh khắc khắc Minh mở cửa phòng trọ, nhìn thấy cô ấy đứng đó với nụ cười rạng rỡ, và cả hai sẽ cùng nụ cười, cắt bánh trong niềm tin hạnh phúc đầy tràn.

Chuyến xe khách lắc lư trên con đường quanh co. Hương ngồi cạnh cửa sổ, hãy làm đầy đặn. Cô nhẩm lại kế hoạch: đến bến xe lúc 5 giờ sáng, bắt xe ôm khu trọ của Minh, đợi trước cửa phòng và gọi anh dậy. Cô ấy cười khi nghĩ đến ánh mắt ngạc nhiên của Minh. Nhưng sâu thẳm trong lòng, một linh cảm kỳ lạ thoáng qua, như thể có điều gì không ổn. Cô gạt đi, tự động đó chỉ là sự lắng đọng của một người yêu xa lâu ngày.

5 giờ sáng, Hương đặt chân xuống Đà Nẵng. Thành phố còn đang ngái ngủ, không khí se lạnh của buổi sớm làm cô ấy rùng mình. Cô bắt xe ôm đến khu trọ của Minh, một dãy nhà cấp bốn nằm sâu trong con hẻm nhỏ. Hương đứng trước cửa phòng số 12, tim đập thìnhch. Cô kiểm tra lại Chiếc bánh kem trong hộp, vuốt lại tóc, hít một hơi thật sâu rồi gõ nhẹ lên cửa.

Không có câu trả lời bằng tiếng ồn. Hương nghĩ Minh vẫn đang ngủ. Cô gõ hơn mạnh, gọi nhẹ: “Anh Minh ơi, dậy đi nào!” Vẫn im lặng. Hương hơi bối rối, nhưng rồi cô nhận ra cửa chỉ nửa buổi, không khóa. Một cảm giác giác bất an dâng lên, nhưng cô tự trấn an rằng có lẽ Minh chỉ quên khóa cửa. Cô nhẹ nhàng đưa ra bước vào, tay vẫn ôm chặt hộp kem.

Bên trong phòng trọ nhỏ, ánh sáng yếu ớt từ ngọn đèn ngủ chiếu lên một cảnh tượng Hương Chết Yên tĩnh. Minh đang ngồi trên giường, ôm một cô gái khác. Họ cùng nhau quýt, không hề nhận được sự xuất hiện của Hương. Chiếc váy đỏ của cô gái lạ lùng rực rỡ dưới ánh đèn neon, như một làn da bò vào tim Hương. Cô đứng yên, hộp bánh kem rơi xuống đất, tiếng “xoảng” vang lên tạo cả hai giật mình quay lại.

Minh Huấn Luyện, gắn bắp: “Hương… sao em lại ở đây?” Cô gái kia nắng vàng đứng dậy, kéo chăn che người, ánh mắt lảng tránh. Hương không nói được gì, chỉ cảm thấy cổ sâu ác. Cô muốn hét lên, muốn hỏi tại sao, nhưng đôi chân như bị đóng cửa tại phòng. Minh bước tới, định nắm tay cô, nhưng hương lùi lại, nước mắt bắt đầu rơi.

“Em… em chỉ muốn làm anh bất ngờ,” Hương ngọt ngào. “Hôm nay là sinh nhật anh…” Cô chỉ tay vào hộp bánh kem gãy trên sàn, giọng run run. Minh trả đầu, không nhìn thẳng vào mắt cô. Cô gái kia Yên tĩnh thu thập đồ đạc, rời khỏi phòng mà không nói một lời nào.

Hương ngồi xuống yên, cố gắng hết sức nén cảm xúc. Cô hỏi Minh, giọng bình tĩnh đến lạ: “Cô ấy là ai? Chuyện này bắt đầu từ bao giờ?” Minh quỳ xuống trước mặt cô, đôi mắt đỏ hoe. Anh kể rằng cô gái đó là Lan, đồng nghiệp cùng công ty. Họ quen nhau trong một dự án chung, và từ những lần đi ăn tối, cà phê, mọi thứ tăng dần vượt quá giới hạn. Minh nói anh không có ý định phản bội Hương, rằng anh vẫn yêu cô, nhưng cuộc sống xa nhà, áp lực công việc đã tạo anh yếu lòng.

Hương nghe mà như không nghe. Cô nhớ lại những đêm thức trắng để đan khăn cho Minh, những lá thư dài cô viết trong ánh đèn dầu, những lần cô từ chối những chàng trai khác ở quê chỉ vì một lời hứa với Minh. Tất cả giờ đây như một trò đùa tàn nhẫn. Cô đứng dậy, định rời đi, nhưng Minh nắm chặt tay cô, cầu xin: “Anh xin lỗi, Hương. Anh sẽ cắt đứt với cô ấy. Em đừng đi…”

Đúng lúc đó, điện thoại của Minh sáng lên trên bàn. Một tin nhắn hiện lên màn hình: “Anh ơi, em có thai rồi. Chúng ta phải làm sao đây?” Hương nhìn thấy, và thế giới của cô như sụp đổ hoàn toàn. Cô giật tay ra khỏi tay Minh, chạy ra khỏi phòng trọ, bỏ lại chiếc khăn len và lá thư trên bàn. Minh đuổi theo, gọi tên cô trong tuyệt vọng, nhưng Hương không quay đầu lại.

Hương lang thang trên đường phố Đà Nẵng, không biết mình đang đi đâu. Nước mắt cô rơi, hòa vào cơn mưa lất phất buổi sáng. Cô ngồi xuống một ghế đá ven đường, ôm mặt khóc nức nở. Trong đầu cô, những kỷ niệm với Minh ùa về – lần đầu tiên anh nắm tay cô bên bờ sông Thu Bồn, lời hứa sẽ cưới cô khi anh ổn định sự nghiệp, và cả ánh mắt dịu dàng anh từng dành cho cô. Tất cả giờ đây chỉ còn là dĩ vãng.

Nhưng điều Hương không ngờ tới là một sự thật khác đang chờ cô khám phá. Khi trở về quê, cô nhận được một cuộc gọi từ một số lạ. Người gọi là Lan, cô gái trong phòng trọ hôm đó. Lan xin lỗi Hương và kể một câu chuyện khiến cô sững sờ. Hóa ra, Minh không chỉ lừa dối Hương mà còn lừa cả Lan. Anh ta nói với Lan rằng mình độc thân, rằng anh không có người yêu ở quê. Lan cũng là nạn nhân, bị Minh lợi dụng tình cảm để che đậy những hành vi mờ ám khác.

Lan tiết lộ rằng Minh đã vay tiền của cô và nhiều người khác, lấy lý do để “đầu tư” vào một dự án xây dựng. Nhưng thực tế, Minh không làm việc ở công ty xây dựng nào cả. Anh ta sống bằng cách lừa đảo, lợi dụng lòng tin của những người xung quanh. Lan phát hiện ra sự thật khi cô mang thai và đòi Minh chịu trách nhiệm, nhưng anh ta liên tục trốn tránh. Cô tìm đến Hương vì không muốn cô tiếp tục bị lừa dối.

Hương sốc nặng. Người đàn ông cô yêu thương, người cô đặt trọn niềm tin, hóa ra là một kẻ lừa đảo. Cô cảm thấy vừa đau đớn vừa nhẹ nhõm. Đau vì tình yêu tan vỡ, nhẹ nhõm vì cô đã thoát khỏi một người không xứng đáng.

Hương trở về với cuộc sống ở quê. Cô mở một tiệm bánh nhỏ, nơi cô đổ hết tâm huyết vào những chiếc bánh ngọt ngào. Dù vết thương lòng vẫn còn, Hương dần tìm lại nụ cười. Cô nhận ra rằng tình yêu không phải tất cả, và giá trị của bản thân không nằm ở việc được ai đó yêu thương, mà ở cách cô yêu lấy chính mình.

Một buổi chiều, khi đang xếp bánh lên kệ, Hương nhận được một lá thư. Không có tên người gửi, chỉ có dòng chữ: “Cảm ơn em vì đã từng yêu anh chân thành. Anh không xứng đáng.” Hương mỉm cười nhạt, đốt lá thư dưới ánh hoàng hôn. Cô khẽ thì thầm: “Tạm biệt, Minh. Từ nay, em sẽ sống cho chính mình.”

Câu chuyện lại với hình ảnh Hương đứng trước lá bùa, ánh mắt hiển thị, như một đóa hoa vẫn nở sau bão. Cô đã mất đi tình yêu, nhưng tìm thấy sức mạnh để bắt đầu lại.