Tôi mỉm cười: “Anh yêu tiền của em thôi. Giờ thì gánh vác đi.”

Tôi tên là Hoa, một cô gái thành phố với công việc ổn định tại một công ty quảng cáo lớn. Cuộc đời tôi thay đổi khi gặp Huấn – chàng trai nông thôn lên phố lập nghiệp, với nụ cười ấm áp và lời hứa hẹn về một tương lai hạnh phúc. Chúng tôi yêu nhau say đắm, cưới nhau sau hai năm hẹn hò. Những ngày đầu hôn nhân, mọi thứ như mơ: Huấn dịu dàng, chăm sóc tôi từng li từng tí, và tôi nghĩ mình đã tìm được bến đỗ bình yên. Nhưng dần dần, những vết nứt bắt đầu lộ ra.

Huấn xuất thân từ một gia đình nông thôn nghèo khó, bố mẹ anh sống ở quê, anh em ruột thịt thì đông đúc nhưng ai nấy đều lười biếng, chỉ biết trông chờ vào con cái. Tôi không phải loại con dâu kén chọn, nhưng mỗi lần về quê, tôi lại phải chi tiền cho đủ thứ: sửa nhà, mua xe, thậm chí là trả nợ cho em trai Huấn. Huấn luôn miệng nói: “Em thông cảm, gia đình anh khó khăn lắm.” Tôi cắn răng chịu đựng, vì yêu chồng. Nhưng mâu thuẫn thực sự bắt đầu khi Huấn ngày càng bênh vực nhà mình hơn là bảo vệ vợ. Anh thường nói tôi “ích kỷ” khi tôi phàn nàn về việc bị lợi dụng. “Hoa à, em là con dâu trưởng, phải gương mẫu chứ,” anh hay bảo thế. Tôi nuốt nước mắt, nghĩ rằng hôn nhân là phải hy sinh.

Rồi cái ngày định mệnh ấy đến. Bố chồng tôi sắp tròn 70 tuổi. Nhà chồng quyết định tổ chức tiệc mừng thọ linh đình, mời họ hàng nội ngoại, bạn bè từ khắp nơi. Huấn hào hứng lắm, anh bảo: “Đây là dịp để gia đình ta sum họp, em ủng hộ anh nhé?” Tôi đồng ý, dù trong lòng hơi ái ngại vì biết chi phí sẽ không nhỏ. Là con dâu, tôi tự nguyện đứng ra lo liệu phần lớn: đặt nhà hàng sang trọng ở trung tâm thành phố, thuê MC, ban nhạc, thậm chí là quà tặng cho khách mời. Tổng chi phí ước tính khoảng 330 triệu đồng – một con số khổng lồ với thu nhập của chúng tôi. Huấn hứa sẽ góp một nửa, còn tôi lo phần còn lại từ tiền tiết kiệm cá nhân. Tôi nghĩ, thôi thì vì bố chồng, vì gia đình.

Ngày tiệc diễn ra suôn sẻ. Bố chồng ngồi ở vị trí trung tâm, cười tươi rói khi nhận quà và lời chúc. Họ hàng nhà chồng khen ngợi tôi hết lời: “Con Hoa khéo tổ chức quá, nhà ta may mắn có con dâu như thế.” Huấn thì ôm vai tôi, thì thầm: “Cảm ơn em, anh yêu em nhiều lắm.” Tôi mỉm cười, nghĩ rằng mọi mệt mỏi đều đáng giá. Tiệc tan, mọi người ra về trong niềm vui, để lại đống hóa đơn chất chồng trên bàn.

Sáng hôm sau, khi tôi đang dọn dẹp, mẹ chồng gọi điện. Giọng bà gay gắt: “Hoa ơi, hóa đơn tiệc hôm qua con lo hết đi nhé. Nhà ta ở quê, lấy đâu ra tiền. Con làm ăn ở thành phố, có đồng ra đồng vào, phải gánh vác chứ.” Tôi sững sờ, tay cầm điện thoại run run. “Mẹ ơi, con đã lo phần lớn rồi, anh Huấn bảo sẽ góp…” Bà cắt lời: “Huấn nó nói gì kệ nó, giờ con là con dâu, phải trả hết. 330 triệu, chuyển khoản cho mẹ ngay đi.” Tôi tắt máy, lòng dạ rối bời. Đây không phải lần đầu nhà chồng đòi tiền, nhưng lần này quá đáng. Tôi gọi cho Huấn, lúc ấy anh đang ở công ty.

“Anh ơi, mẹ gọi đòi em trả hết hóa đơn tiệc. Sao lại thế? Anh hứa góp mà?” Tôi cố giữ giọng bình tĩnh, nhưng nước mắt đã lăn dài. Huấn im lặng một lúc, rồi thở dài: “Em à, thôi em trả đi. Mẹ già rồi, em so đo làm gì? Em là vợ anh, phải gánh vác cho gia đình chứ. Đừng làm anh khó xử.” Câu nói ấy như nhát dao đâm vào tim tôi. “Phải gánh vác cho gia đình chứ.” Gia đình nào? Gia đình anh, hay gia đình chúng ta? Suốt bao năm, tôi đã hy sinh đủ thứ: tiền bạc, thời gian, thậm chí là sức khỏe. Còn anh, anh chỉ biết bênh vực nhà mình, đẩy hết trách nhiệm lên vai vợ. Mâu thuẫn giữa chúng tôi bùng nổ từ đây. Tôi hét vào điện thoại: “Anh nghĩ em là cái máy in tiền à? Em cũng có gia đình riêng, có cha mẹ em nữa chứ!” Huấn cáu: “Em đừng ích kỷ thế, Hoa. Anh đã cố gắng rồi, nhưng gia đình anh cần em giúp.” Cuộc cãi vã kéo dài, nhưng câu nói cuối cùng của anh khiến tôi chết lặng: “Nếu em không trả, thì ly hôn đi. Anh không muốn sống với người vợ không biết nghĩ cho nhà chồng.”

Ly hôn. Từ miệng chồng tôi. Lúc ấy, tôi quyết định rồi. Không thể tiếp tục cuộc hôn nhân này nữa. Tôi thu dọn đồ đạc, viết đơn ly hôn, và chuyển khoản 330 triệu cho mẹ chồng – coi như món quà cuối cùng. Nhưng trước khi ra khỏi nhà, tôi nhìn Huấn lần cuối: “Anh sẽ hối hận đấy.” Anh cười khẩy: “Em đi đi, anh sẽ tìm người khác tốt hơn.”

Những ngày sau ly hôn, tôi sống trong nỗi đau và giận dữ. Mâu thuẫn với Huấn không chỉ là tiền bạc, mà là sự phản bội niềm tin. Anh chưa bao giờ coi tôi là vợ thực sự, chỉ là công cụ để chu cấp cho gia đình anh. Tôi bắt đầu cuộc sống mới, tập trung vào công việc, và dần dần quên đi nỗi đau. Nhưng rồi, twist bất ngờ xảy ra – một cú sốc khiến mọi thứ đảo lộn.

Ba tháng sau, tôi nhận được cuộc gọi từ luật sư. Hóa ra, trước khi cưới, Huấn đã ký một hợp đồng bí mật với tôi – không, chính xác là với bố tôi. Bố tôi, một doanh nhân giàu có, đã âm thầm điều tra về Huấn và phát hiện anh ta tiếp cận tôi chỉ vì tiền. Để bảo vệ con gái, bố đã buộc Huấn ký thỏa thuận: Nếu hôn nhân tan vỡ vì lý do từ phía Huấn, anh ta phải bồi thường gấp đôi số tiền tôi đã chi cho nhà anh. Và 330 triệu kia? Đó không phải tiền tiệc mừng thọ thông thường. Hóa ra, tiệc ấy là cái bẫy do Huấn và nhà anh dàn dựng để moi tiền tôi lần cuối. Bố chồng không hề 70 tuổi – ông chỉ 65, và “mừng thọ” chỉ là cái cớ. Họ đã thuê người giả làm khách mời, thổi phồng chi phí để đẩy hết cho tôi.

Tôi sốc nặng. Hóa đơn 330 triệu mà tôi trả? Đó là tiền Huấn dùng để trả nợ cờ bạc của chính anh ta! Anh đã nghiện cá độ từ lâu, và nhà chồng biết hết nhưng che giấu. Câu nói “Em là vợ anh, phải gánh vác chứ” không chỉ là vô trách nhiệm, mà là phần của kế hoạch. Twist lớn nhất: Huấn không phải con ruột của bố chồng. Anh là con nuôi, và gia đình ấy đã lợi dụng anh để tiếp cận các cô gái giàu có. Trước tôi, anh đã lừa hai người khác, nhưng lần này, bố tôi đã chuẩn bị sẵn.

Tôi kiện Huấn ra tòa. Với bằng chứng từ luật sư – hóa đơn giả mạo, hợp đồng bí mật, và lời khai từ em trai Huấn (người đã hối hận và tố cáo anh mình) – tòa buộc Huấn phải bồi thường 660 triệu, cộng thêm án phí. Huấn phá sản, nhà chồng tan nát. Anh quỳ gối xin tôi tha thứ: “Hoa, anh sai rồi, anh yêu em thật mà.” Nhưng quá muộn. Tôi mỉm cười: “Anh yêu tiền của em thôi. Giờ thì gánh vác đi.”

Cuộc đời tôi thay đổi từ đây. Tôi học được rằng, hôn nhân không phải hy sinh mù quáng. Mâu thuẫn giữa tôi và Huấn không chỉ là tiền bạc, mà là sự dối trá sâu sắc. Twist bất ngờ ấy khiến tôi mạnh mẽ hơn, và tôi bắt đầu viết câu chuyện này như một lời cảnh tỉnh cho các cô gái: Đừng để tình yêu che mờ lý trí. Bây giờ, tôi sống tự do, với một người đàn ông thực sự yêu tôi – không phải vì tiền.