Anh đứng đó, vẫn dáng vẻ cao gầy, đôi mắt sâu thẳm mà cô từng m:;ê đ;;ắm.

Chiều tà, ánh nắng vàng nhạt trải dài trên con phố nhỏ. Hương cố ý chọn hiệu thuốc ở góc phố này, nơi ít người qua lại, chỉ để tránh ánh mắt tò mò của những người quen. Cô nắm chặt chiếc túi xách, bước chân vội vã, lòng đầy lo lắng. Que thử thai – thứ cô chưa từng nghĩ mình sẽ phải mua, giờ lại trở thành mối bận tâm lớn nhất.

Hương đẩy cửa bước vào hiệu thuốc, mùi thuốc sát trùng thoảng nhẹ khiến cô khẽ hít một hơi. Quầy hàng vắng tanh, chỉ có một cô nhân viên đang lúi húi kiểm hàng. Hương tiến đến, giọng nhỏ nhẹ:
“Chị ơi, cho em… hai que thử thai.”

Cô nhân viên gật đầu, không ngẩng lên, lấy hai chiếc que từ kệ sau lưng và đặt lên quầy. Hương cúi đầu, tay lùa vội vào túi tìm tiền, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây. Nhưng rồi, tiếng chuông cửa vang lên. Một bóng người bước vào, mang theo hơi thở quen thuộc khiến tim Hương khựng lại.

Cô ngẩng lên, chỉ một giây, và lập tức quay đi. Là Minh – người yêu cũ của cô. Người mà cô đã từng yêu đến điên dại, nhưng cũng là người khiến trái tim cô vỡ vụn cách đây hai năm. Anh đứng đó, vẫn dáng vẻ cao gầy, đôi mắt sâu thẳm mà cô từng mê đắm. Hương giả vờ chăm chú nhìn lọ thuốc cảm trên kệ, tim đập thình thịch, cầu mong anh không nhận ra mình.

Nhưng số phận dường như thích trêu đùa. Đúng lúc ấy, cô nhân viên thu ngân bỗng cất giọng, to đến mức cả con phố nhỏ có lẽ cũng nghe thấy:
“Hai que thử thai, thanh toán bên này!”

Hương cảm thấy máu dồn lên mặt, nóng ran. Cô muốn độn thổ ngay lập tức. Ánh mắt Minh, giờ đã chuyển sang cô, sắc lạnh nhưng xen lẫn chút tò mò. Hương cố giữ bình tĩnh, vội vàng đưa tiền, nhưng ánh mắt anh như xuyên thấu qua cô, khiến cô không dám ngẩng đầu.

Minh bước lại gần, giọng trầm nhưng sắc:
“Hương, là em thật à? Vừa rồi em tránh mặt anh… chẳng lẽ đứa bé không phải của anh sao?”

Câu nói của Minh như một nhát dao, khiến Hương khựng lại. Cô quay phắt lại, đôi mắt mở to, vừa ngượng ngùng vừa tức giận.
“Anh… anh nói gì vậy? Đừng có tự tiện suy diễn!”

Minh nhíu mày, ánh mắt vẫn không rời khỏi cô. “Vậy tại sao em lại lảng tránh anh? Nếu không có gì mờ ám, sao em phải trốn?”

Hương cắn môi, tay siết chặt chiếc túi giấy đựng que thử. Cô muốn hét lên rằng tất cả chỉ là hiểu lầm, rằng cô chỉ mua que thử để kiểm tra cho một người bạn, nhưng lời nói cứ nghẹn lại trong cổ họng. Minh từng là người cô yêu sâu đậm, nhưng cũng là người bỏ rơi cô vì những lý do mơ hồ. Giờ đây, đứng trước anh, cô không muốn giải thích, không muốn để anh thấy mình yếu đuối.

“Chuyện của tôi, không liên quan đến anh,” Hương lạnh lùng đáp, quay người định bước đi. Nhưng Minh nắm lấy tay cô, không mạnh, nhưng đủ để cô không thể rời đi.

“Hương, em biết không, anh chưa từng quên em. Hai năm qua, anh luôn nghĩ về em. Nếu em… nếu em đang có một gia đình mới, anh chỉ muốn biết sự thật.”

Lời nói của Minh khiến Hương khựng lại. Cô nhìn vào mắt anh, nơi ánh lên sự chân thành xen lẫn đau đớn. Nhưng rồi, ký ức về những ngày tháng cũ ùa về – những lời hứa không được giữ, những đêm cô khóc một mình. Hương gỡ tay anh ra, giọng run run:
“Anh không có quyền hỏi tôi những câu đó. Đứa bé, nếu có, cũng không liên quan đến anh. Anh đã chọn rời đi, thì đừng quay lại làm xáo trộn cuộc sống của tôi.”

Minh đứng lặng, ánh mắt anh tối lại. Hương quay đi, bước ra khỏi hiệu thuốc, lòng nặng trĩu. Cô không biết rằng, phía sau, Minh vẫn đứng đó, nhìn theo bóng lưng cô, tay siết chặt chiếc lọ thuốc cảm anh vừa mua – thứ anh lấy đại để có cớ ở lại lâu hơn, chỉ để nhìn cô thêm một chút.

Hương trở về nhà, đặt chiếc túi giấy lên bàn. Cô ngồi xuống, thở dài. Que thử thai không phải cho cô, mà là cho Linh, cô bạn thân đang lo lắng vì trễ kinh. Nhưng khoảnh khắc ở hiệu thuốc, ánh mắt của Minh, câu hỏi của anh, lại khiến trái tim Hương rối bời. Cô tự hỏi, liệu mình đã thực sự quên anh, hay chỉ đang cố gắng lừa dối chính mình?

Đêm đó, Hương nhận được một tin nhắn từ số lạ:
“Hương, anh xin lỗi vì hôm nay đã làm em khó xử. Anh chỉ muốn nói rằng, dù em có lựa chọn thế nào, anh vẫn mong em hạnh phúc. Nếu em cần, anh luôn ở đây. – Minh.”

Hương đọc tin nhắn, tay khẽ run. Cô không trả lời, nhưng trái tim cô, lần đầu tiên sau hai năm, lại khẽ rung lên một nhịp nhỏ.