Câu chuyện: “Tôi tìm chủ tịch, sao lại là cô?”
Ngày Minh được bổ nhiệm chức phó giám đốc, anh trở về nhà với vẻ mặt kiêu hãnh. Nhưng niềm vui ấy chẳng dành cho Lan – người vợ đã cùng anh trải qua những năm tháng khó khăn. Đêm đó, khi Lan vừa dọn cơm xong, Minh lạnh lùng ném tờ đơn ly hôn lên bàn.
– Giờ em không xứng với tôi nữa. Tôi cần một người phụ nữ có thể sánh vai cùng tôi trong mọi bữa tiệc, mọi cuộc gặp gỡ. Em không phải người đó.
Lan chết lặng, đôi tay run rẩy đến mức chiếc bát cơm rơi vỡ tan. Cô không tin người đàn ông từng thề nguyện sống chết bên mình giờ đây lại tàn nhẫn như vậy. Chưa kịp bình tâm, cô phát hiện anh đã có người khác – một cô gái trẻ trung, con nhà giàu có, sẵn sàng đi cùng Minh ra nước ngoài.
Anh ta bỏ mặc Lan với trái tim rỉ máu, rời đi cùng người mới như thể chưa từng có một cuộc hôn nhân nào.
Những ngày u tối
Lan đã từng gục ngã. Cô khóa chặt mình trong căn phòng nhỏ, sống như một cái bóng. Nhưng khi nhìn vào tấm gương, thấy một người phụ nữ hốc hác, đôi mắt mất hết ánh sáng, cô chợt tỉnh ngộ. Nếu cô gục ngã, chẳng ai đứng dậy giúp cô.
Lan bắt đầu lại từ con số 0. Cô đi xin việc, làm từ những công việc nhỏ nhặt nhất, từ trực điện thoại đến soạn thảo hợp đồng. Cô bị coi thường, bị đồng nghiệp cười khẩy vì “gái bỏ chồng”. Nhưng Lan nuốt nước mắt vào trong, cắn răng làm việc, ngày đêm học hỏi.
Chẳng ai ngờ, chính sự bền bỉ ấy đã giúp Lan nhanh chóng thăng tiến. Cô thông minh, quyết đoán, và quan trọng hơn – không bao giờ đầu hàng. Sau vài năm, Lan đã trở thành giám đốc điều hành, rồi tự mở công ty riêng.
Từng bước, từng bước, công ty nhỏ của cô vươn mình thành tập đoàn quốc tế, ký kết hàng loạt hợp đồng triệu đô. Lan từ một người bị ruồng bỏ, trở thành Chủ tịch danh tiếng.
7 năm sau – cuộc gặp định mệnh
Một buổi sáng, Lan nhận lịch họp với một đối tác quan trọng. Khi nhìn thấy tên đại diện công ty, cô thoáng khựng lại: Trần Minh.
Ngày hôm sau, khi cánh cửa phòng họp mở ra, Minh bước vào. Anh vẫn bóng bẩy, nhưng không còn khí thế ngạo mạn năm nào. Thay vào đó, trên gương mặt anh hằn rõ dấu vết của những năm tháng thất bại.
Minh sững người khi thấy Lan ngồi ở vị trí chủ tọa. Anh lắp bắp, giọng nghẹn lại:
– Tôi… tôi tìm Chủ tịch. Sao lại là cô?
Cả căn phòng lặng đi. Ánh mắt của các giám đốc quốc tế đều đổ dồn vào Lan. Cô ngẩng cao đầu, mỉm cười đầy tự tin:
– Vâng, tôi chính là Chủ tịch mà anh đang tìm.
Minh chết lặng, bàn tay siết chặt đến run rẩy. Anh nhớ lại những lời cay nghiệt mình từng nói: “Em không xứng với tôi nữa!” Giờ đây, chính anh mới là người không xứng đứng trước mặt cô.
Lời đề nghị muộn màng
Sau cuộc họp, Minh cố gắng tìm gặp Lan. Anh nghẹn ngào:
– Lan… tôi sai rồi. Những năm qua, tôi không có một ngày hạnh phúc. Cô ấy… người tôi chọn, đã rời bỏ tôi khi công ty phá sản. Tôi mất tất cả. Nhưng em… em đã thành công đến mức tôi không thể tin nổi. Hay là… chúng ta bắt đầu lại?
Lan nhìn thẳng vào mắt anh, bao kỷ niệm ùa về: những ngày cơ cực, những hy sinh thầm lặng, rồi sự phản bội phũ phàng. Giây phút ấy, cô nhận ra trong lòng mình chỉ còn sự bình thản.
Cô khẽ lắc đầu:
– Xin lỗi, Minh. Người phụ nữ từng quỵ lụy vì anh đã chết rồi. Người đứng trước mặt anh hôm nay là Chủ tịch Lan, không phải cô vợ cam chịu ngày xưa.
Minh tái mặt, lùi lại từng bước.
Cái kết bất ngờ
Đúng lúc ấy, một người đàn ông ngoại quốc bước đến, ân cần khoác áo cho Lan và nói bằng giọng dịu dàng:
– Em yêu, xe đã chuẩn bị rồi. Chúng ta đi thôi, con trai đang chờ.
Minh chết đứng. Anh nhìn thấy ánh mắt ấm áp Lan dành cho người đàn ông kia – ánh mắt mà ngày xưa anh từng có nhưng đã tự tay đánh mất.
Lan khẽ quay sang Minh, giọng bình thản:
– Đây là chồng tôi, cũng là người đã tin tưởng và đồng hành cùng tôi suốt những năm qua. Minh, hy vọng sau này anh sẽ học được cách trân trọng những gì mình có.
Nói rồi, cô nắm tay chồng bước đi giữa dãy hành lang rộng lớn, bỏ lại Minh với ánh mắt đờ đẫn, cay đắng.
Giây phút ấy, anh hiểu rằng: thứ anh đánh mất, cả đời này cũng không thể lấy lại.