Đi siê/u â/m th/ai, bác sĩ ru/n r/ẩy đưa kết quả đán/g s//ợ, mong tôi trá/nh xa chồng và đừng bao giờ trở lại…

Tôi mang thai được hơn bốn tháng. Đó là niềm hạnh phúc mà tôi và chồng – anh Hoàng – mong chờ từ lâu. Từ ngày biết tin có con, tôi sống như trên mây, hằng ngày đều tưởng tượng về khuôn mặt của đứa trẻ, thậm chí còn âm thầm đan những chiếc áo len nhỏ xinh cho con.

Sáng hôm ấy, tôi đến bệnh viện một mình để làm siêu âm định kỳ. Hoàng bảo bận công việc, nhưng anh hứa tối sẽ đưa tôi đi ăn món tôi thích. Tôi không nghĩ ngợi gì nhiều, chỉ thấy vui khi nghĩ đến cảnh tối nay vợ chồng cùng nhau ngắm ảnh siêu âm con.

Phòng siêu âm vắng, chỉ có tiếng máy móc và tiếng bấm bàn phím. Tôi nằm lên giường, kéo áo lên, cảm giác lạnh của gel siêu âm lan khắp bụng. Vị bác sĩ, một người đàn ông đã lớn tuổi, ban đầu trò chuyện với tôi khá bình thường. Ông hỏi:
– Thai được bao nhiêu tuần rồi? Có thường xuyên khám không?

Tôi cười đáp, còn khoe rằng chồng mình rất chăm lo cho mẹ con tôi. Nhưng chỉ vài phút sau, tôi nhận ra sự thay đổi lạ lùng trong ánh mắt ông. Bàn tay cầm đầu dò của ông khựng lại, hơi run run. Mắt ông dán chặt vào màn hình, gương mặt thoáng tái đi.

Tôi bắt đầu lo lắng.
– Bác sĩ… con tôi có vấn đề gì ạ?

Ông không trả lời ngay, chỉ khẽ nuốt nước bọt, rồi lặng lẽ in kết quả siêu âm. Khi đưa tờ giấy cho tôi, ông hít sâu một hơi, giọng run rẩy:
– Thai nhi không sao… nhưng có chuyện này, cô cần nghe. Tôi khuyên cô… hãy tránh xa chồng mình. Đừng bao giờ quay về với anh ta nữa.

Tim tôi như ngừng đập. Tôi không hiểu ông đang nói gì.
– Bác sĩ… ý bác sĩ là sao? Sao tôi phải tránh xa chồng?

Ông nhìn tôi đầy ái ngại, do dự như đang đấu tranh nội tâm. Cuối cùng, ông kéo ghế ngồi xuống, hạ giọng:
– Tôi không thể tiết lộ thông tin bệnh nhân khác, nhưng… tôi đã từng khám cho chồng cô. Kết quả xét nghiệm của anh ta… cực kỳ nguy hiểm. Anh ta mang trong mình một căn bệnh mà lẽ ra… không được phép giấu vợ con.

Tôi bủn rủn cả người, tờ kết quả run lên trong tay. Mắt tôi mờ đi, tôi chỉ còn nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch. Bao nhiêu hình ảnh hạnh phúc bỗng chốc vỡ nát. Tôi run rẩy hỏi:
– Bệnh gì… có ảnh hưởng đến con tôi không?

Bác sĩ siết nhẹ bàn tay tôi, ánh mắt nghiêm nghị nhưng chứa đầy thương xót:
– Tôi chưa dám khẳng định cho thai nhi, cần thêm xét nghiệm. Nhưng cô còn kịp thời gian để bảo vệ con. Điều quan trọng nhất bây giờ… là cô phải tránh xa anh ta. Tôi không thể nói chi tiết, nhưng xin cô tin tôi.

Nói đến đây, giọng ông nghẹn lại, như mang gánh nặng đạo đức. Tôi thấy trong mắt ông là sự thật kinh hoàng mà ông không thể nói hết.

Tôi bước ra khỏi phòng khám, đầu óc quay cuồng. Dòng người ngoài hành lang đông đúc, nhưng tôi như lạc vào khoảng không vô tận. Tại sao chồng tôi lại giấu tôi? Bao lâu nay anh vẫn dịu dàng, vẫn ân cần, vậy mà phía sau nụ cười ấy lại che giấu một sự thật khiến bác sĩ phải sợ hãi đến thế?

Tối hôm đó, Hoàng về nhà sớm hơn thường lệ. Anh mang theo một bó hoa hồng đỏ thắm, vui vẻ khoe:
– Hôm nay công ty anh ký được hợp đồng lớn. Em có tin vui gì từ con không?

Tôi nhìn anh, trái tim nghẹn lại. Người đàn ông trước mặt tôi, người tôi từng tin tưởng hết lòng, giờ đây trở nên xa lạ. Tôi cố mỉm cười, không dám để lộ sự hoảng loạn bên trong. Nhưng bàn tay tôi vô thức đặt lên bụng, che chở cho sinh linh bé nhỏ.

Đêm xuống, tôi nằm quay lưng lại, nước mắt ướt gối. Trong đầu vang vọng câu nói của bác sĩ: “Hãy tránh xa chồng cô, và đừng bao giờ trở lại.”

Tôi biết, quyết định rời xa anh không hề dễ dàng. Nhưng tôi không còn quyền lựa chọn cho riêng mình nữa. Tôi phải nghĩ cho con, cho sự sống nhỏ bé chưa kịp chào đời.

Ngày hôm sau, tôi âm thầm thu xếp vài bộ quần áo, rồi về nhà mẹ ruột. Tôi viện cớ cần tĩnh dưỡng thai kỳ, tránh khói bụi thành phố. Mẹ nhìn tôi lo lắng, còn tôi chỉ có thể né tránh ánh mắt bà.

Đêm khuya, tôi nhận được hàng chục cuộc gọi nhỡ từ Hoàng. Tin nhắn anh gửi dồn dập: “Em đang ở đâu?”, “Anh lo cho em lắm”, “Đừng bỏ đi như vậy”… Nhưng tôi không dám trả lời. Tôi sợ, chỉ một lần mềm lòng, tôi sẽ quay về vòng tay anh và để con tôi rơi vào nguy hiểm.

Tôi nhớ lại gương mặt bác sĩ, ánh mắt run rẩy của ông, và tôi tự nhủ: Mình phải mạnh mẽ. Vì con.

Con ơi, mẹ không biết tương lai thế nào, không biết rồi có thể giấu mãi bí mật này không. Nhưng mẹ hứa, bằng tất cả sức lực, mẹ sẽ bảo vệ con đến cùng.

Câu chuyện của tôi dừng lại ở đây, không có một dấu chấm trọn vẹn. Bởi tôi vẫn chưa biết được sự thật toàn vẹn phía sau lời cảnh báo kia. Nhưng tôi tin, một ngày nào đó, khi đủ dũng cảm, tôi sẽ đối diện với chồng mình, và tìm ra sự thật cuối cùng.

Còn bây giờ… tôi chỉ biết nghe lời vị bác sĩ già, giữ chặt lấy con, và sống tiếp với niềm tin mong manh rằng mọi chuyện sẽ ổn.