Cô giáo Hạnh, một người phụ nữ ngoài ba mươi, vốn có trực giác khá nhạy bén. Hạnh để ý đến một người đàn ông dáng vẻ lúng túng bước vào lớp, nói là đến đón con gái. Thoáng qua, cô thấy có gì đó không đúng nên đi theo

Người cha đón con gái từ nhà trẻ, trực giác mách bảo cô giáo đi theo. Rồi cô giáo phát hiện sự thật ngỡ ngàng… Chiều hôm ấy, trời Hà Nội vừa tạnh cơn mưa rào. Sân trường mẫu giáo ướt át, tiếng cười trẻ con hòa cùng tiếng phụ huynh í ới gọi con. Cô giáo Hạnh, một người phụ nữ ngoài ba mươi, vốn có trực giác khá nhạy bén. Hạnh để ý đến một người đàn ông dáng vẻ lúng túng bước vào lớp, nói là đến đón con gái. Thoáng qua, cô thấy có gì đó không đúng. Chính trực giác ấy đã khiến cô bước theo, và rồi sự thật sau đó khiến cô bàng hoàng đến nghẹn lời…

Chiều nào cũng vậy, khoảng 5 giờ, phụ huynh lần lượt đến đón con. Lớp Mầm 2 của cô Hạnh có hơn 30 cháu, đa phần bố mẹ hoặc ông bà đều quen mặt. Hôm đó, khi vừa thu dọn xong đống đồ chơi, cô nghe thấy tiếng gọi khe khẽ ngoài cửa:
– “Con gái, lại đây với bố nào!”

Ngẩng lên, Hạnh thấy một người đàn ông tầm bốn mươi, dáng cao gầy, áo sơ mi ướt loang mưa, ánh mắt bồn chồn. Cô bé Na – học trò của cô, vốn ít nói – ngập ngừng vài giây rồi chạy lại. Ông ta cúi xuống xoa đầu con bé, cười có vẻ gượng gạo.

– “Cháu Na phải không? Bố đến đón.”

Trong trí nhớ, Hạnh chỉ biết mẹ bé Na hay đến đón, thỉnh thoảng là bà ngoại. Cô chưa từng gặp người đàn ông này. Theo quy định, phụ huynh phải báo trước nếu đổi người đón. Cô hỏi:
– “Anh cho tôi xin xác nhận một chút. Anh là…?”

Người đàn ông rút điện thoại, mở hình một phụ nữ:
– “Tôi là chồng chị Mai – mẹ cháu. Hôm nay chị ấy bận, nhờ tôi đón.”

Cô Hạnh cuối cùng vẫn buộc phải để người đàn ông kia đón bé Na đi. Nhưng trong lòng cô không yên, liền lặng lẽ đi theo phía sau. Con phố sau mưa ướt loáng nước, bóng hai cha con in dài dưới ánh đèn vàng vọt.

Suốt quãng đường, người đàn ông không nói một lời. Bé Na nắm tay ông ta, nhưng nét mặt căng thẳng, đôi mắt lo lắng nhìn xung quanh như muốn tìm sự giúp đỡ. Tim Hạnh thắt lại, bước chân theo dõi càng gấp gáp.

Đến một góc phố, người đàn ông rút điện thoại, giọng thì thầm:
– Tôi đang ở gần đây rồi, đến nhanh đi.

Nghe xong, ông ta kéo bé Na rẽ vào một quán cà phê nhỏ ven đường. Hạnh đứng ngoài tim đập thình thịch, tay run lên vì sợ. Cô không còn dám chần chừ, lập tức gọi ngay cho mẹ bé Na.

– Chị Mai, nguy rồi! Có một người đàn ông nhận là chồng chị, đã đón bé Na và đưa vào quán cà phê. Chị tới ngay đi!

Nói rồi, Hạnh hít sâu, lấy hết can đảm bước thẳng vào quán. Cô ngồi xuống bàn đối diện hai cha con. Người đàn ông thoáng giật mình, ánh mắt hiện lên sự sợ sệt, nhưng cố giữ bình tĩnh. Bé Na nhìn thấy cô giáo thì đôi mắt rơm rớm, bấu chặt vào tay ông ta.

Không khí nặng nề bao trùm. Chỉ vài phút sau, chị Mai vội vã lao tới. Thấy con gái, chị ôm chầm lấy, nước mắt lã chã. Rồi chị quay sang người đàn ông, giọng lạc đi:
– Anh làm cái gì thế này? Chúng ta đã ly hôn rồi! Anh đã bị tước quyền nuôi con cơ mà!

Người đàn ông cúi gằm, môi run rẩy, không thốt nên lời. Tất cả sự thật phơi bày khiến Hạnh nghẹn ngào, rùng mình vì nếu hôm nay cô không đi theo thì chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra.

Người đàn ông cúi gằm mặt, giọng khàn đặc như sắp bật khóc:

– Tôi… tôi chỉ muốn gặp con bé một chút thôi. Tòa không cho tôi quyền nuôi con, Mai cũng ngăn cấm… Tôi nhớ con đến phát điên.

Chị Mai ôm chặt bé Na, nghẹn ngào nhưng giọng vẫn cứng rắn:

– Anh có biết anh làm vậy nguy hiểm thế nào không? Nếu cô Hạnh không đi theo thì tôi đã mất con rồi!

Ông ta ngẩng lên, đôi mắt đỏ ngầu, vừa sợ hãi vừa bất lực:

– Tôi đâu định làm hại con. Tôi chỉ muốn đưa nó đi ăn kem, nghe nó gọi một tiếng “bố”… Chỉ thế thôi. Nhưng… tôi sợ chị lại không cho, nên tôi phải tìm cách lén lút.

Bé Na ngồi im trong lòng mẹ, nước mắt rơi lã chã. Con bé khẽ thì thầm:

– Con muốn gặp bố… nhưng bố đừng bắt con đi như thế. Con sợ lắm…

Cả quán cà phê lặng đi. Cô Hạnh chứng kiến cảnh ấy mà lòng thắt lại. Một bên là tình phụ tử dằn vặt, một bên là nỗi lo lắng, bất an của người mẹ.

Chị Mai quay sang cô Hạnh, giọng nghẹn:

– May nhờ cô… Nếu không, tôi chẳng dám nghĩ nữa.

Người đàn ông vội vàng đứng dậy, định bỏ đi, nhưng Mai gọi lại:

– Anh cứ về đi, tôi sẽ cho anh gặp con – nhưng phải là trong sự giám sát. Anh không còn quyền nuôi con, hãy tôn trọng điều đó.

Ông ta lặng lẽ gật đầu, bước đi trong mưa đêm, bóng dáng gầy guộc khuất dần.

Hạnh ngồi lại, trái tim vẫn đập dồn dập. Cô biết, chuyện hôm nay sẽ còn là vết hằn trong ký ức cả ba mẹ con, nhưng ít nhất, mọi thứ đã dừng lại trước khi quá muộn.