Tôi nằm trên giường bệnh, cơ thể còn rã rời sau ca sinh khó khăn. Đứa con gái nhỏ chỉ mới đỏ hỏn, còn chưa kịp bú no sữa đầu đời thì chồng tôi đã bế đi. Ban đầu, tôi nghĩ anh chỉ đưa con sang phòng chăm sóc, nhưng hơn một tiếng trôi qua, tiếng khóc con tôi không còn vang lên nữa.
Điện thoại rung bần bật. Tin nhắn của chồng hiện lên:
“Muốn gặp lại con thì chuẩn bị đủ 251 triệu đồng. Nếu không, đừng trách.”
Máu trong người tôi như đông lại. Tôi mới sinh được 14 tiếng, chưa kịp lấy lại sức, chưa kịp ôm con thật chặt thì đã phải đối mặt với cơn ác mộng. Tôi bấm gọi, nhưng điện thoại anh tắt nguồn.
Gia đình hai bên nhốn nháo. Mẹ tôi ngồi sụp xuống sàn khóc nấc, còn bố tôi thì run run cầm điện thoại gọi công an. Họ nói, đây có thể là vụ tống tiền chính trong gia đình – một dạng hiếm gặp nhưng cực kỳ nguy hiểm, bởi kẻ đang giữ đứa bé là người thân cận nhất.
Tôi nhớ lại những ngày gần đây, chồng tôi thường hay cãi nhau với tôi về khoản nợ. Anh bị thua bạc, ôm khoản vay lãi nóng. Tôi không ngờ, đến mức này, anh dám biến chính đứa con mới chào đời thành con tin.
Cả đêm, tôi ngồi bất động trên giường bệnh, đôi mắt sưng húp, chỉ biết nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại. Mỗi lần chuông reo, tim tôi như muốn nổ tung. Chồng tôi nhắn:
“Mày có 12 tiếng. Nếu không đủ tiền, đừng trách tao làm liều.”
Tôi hoảng loạn, vừa thương con, vừa uất hận. Một cuộc chạy đua nghẹt thở bắt đầu: gia đình gom góp, vay mượn, còn công an thì âm thầm theo dõi tín hiệu từ chiếc điện thoại kia. Nhưng liệu họ có kịp thời ngăn chặn, trước khi người đàn ông ấy – chồng tôi, cha đứa bé – điên cuồng gây ra bi kịch không thể cứu vãn?
Cuộc điện thoại cuối cùng từ anh ta vang lên giữa đêm:
“Tiền đâu? Không có thì đừng mong thấy mặt con nữa!”
Lúc đó, công an đã lần được dấu vết từ trạm tín hiệu điện thoại. Tôi run rẩy, vẫn cố kéo dài cuộc trò chuyện để giữ anh ta không di chuyển thêm. Trong tim tôi, nỗi sợ hãi và căm phẫn quấn chặt lấy nhau.
Rạng sáng, lực lượng chức năng ập đến căn nhà trọ cũ kỹ ở ngoại ô. Tôi gần như ngừng thở khi thấy cảnh cửa bị đạp tung, tiếng hô vang lên át cả tiếng khóc yếu ớt của đứa trẻ.
Đứa bé được tìm thấy, nằm trong chiếc chăn mỏng, gương mặt đỏ bừng vì đói và lạnh. Tôi lao đến ôm con, nước mắt tuôn xối xả. Cả cơ thể tôi như được hồi sinh khi cảm nhận hơi thở bé bỏng áp vào lồng ngực.
Anh ta – người từng là chồng, là cha – bị còng tay dẫn đi trong ánh mắt phẫn nộ của tất cả mọi người. Đám công an thông báo:
“Đối tượng đã thừa nhận hành vi bắt giữ con để tống tiền. Hiện đang bị tạm giam để điều tra.”
Tôi ngồi bệt xuống sàn bệnh viện, vừa ôm con vừa khóc nghẹn. Không còn gì đau đớn hơn khi cha ruột lại biến thành kẻ bắt cóc chính con mình. Nhưng ít nhất, sau tất cả, tôi đã giành lại được điều quý giá nhất đời mình.
Trong vòng tay run rẩy, tôi thầm hứa với con:
“Mẹ sẽ bảo vệ con. Dù có phải đối mặt với bất cứ ai, mẹ cũng không để mất con thêm lần nào nữa.”