30 Tỷ Và Bát Mì Gói
1. Người mẹ tiết kiệm cả đời
Bà Lan năm nay bảy mươi hai tuổi. Cả đời bà sống tằn tiện, từ lúc còn là công nhân nhà máy dệt đến khi về hưu. Chồng mất sớm, bà một mình nuôi ba đứa con khôn lớn. Người đời thường bảo bà keo kiệt, nhưng chỉ mình bà biết, từng đồng chắt chiu là để lại chút gì đó cho con.
Năm mươi năm miệt mài, bà tích góp được khoản tiền khổng lồ – hơn ba mươi tỷ, gửi kín trong nhiều sổ tiết kiệm, đứng tên mình. Ngoài ra, bà còn mấy căn nhà cho thuê. Nhưng chẳng ai hay biết, vì bên ngoài, bà vẫn mặc áo nâu sờn, đi đôi dép tổ ong, sống trong căn nhà cấp bốn cũ kỹ.
Có lần hàng xóm đùa:
– Bà Lan nghèo nhất xóm.
Bà cười móm mém:
– Nghèo quen rồi, sống vậy cho nhẹ đầu.
2. Cú ngã bất ngờ
Một chiều mưa, bà Lan trượt chân trong sân, ngã gãy xương hông. Sau ca phẫu thuật, bác sĩ khuyên bà nên ngồi xe lăn một thời gian. Bà gọi các con về.
Con cả – anh Hùng – làm giám đốc công ty xây dựng, giàu có nhưng bận rộn. Con thứ – chị Hương – làm giáo viên, lương đủ ăn. Con út – anh Hải – chạy xe dịch vụ, vợ chồng thường xuyên nợ nần.
Ba người đến bệnh viện, nhìn mẹ trên xe lăn, ai cũng thở dài, nhưng ánh mắt lộ rõ sự khó chịu. Anh Hùng buông một câu:
– Má lo liệu sau này cho rõ. Tụi con bận lắm, không tiện chăm hoài đâu.
Bà Lan nghe, lòng chùng xuống. Nhưng bà vẫn muốn thử lòng con cái, để biết tình thương dành cho mẹ trong mắt họ còn bao nhiêu.
3. Thử thách của mẹ
Bà quyết định giấu nhẹm số tài sản thật sự, giả vờ nghèo khổ, chẳng còn gì ngoài lương hưu ít ỏi. Bà lần lượt đến ở nhà từng đứa con.
Ở nhà con cả
Anh Hùng và vợ tiếp bà bằng bát mì gói qua loa, rồi vội đi làm, bỏ bà ngồi trên xe lăn cả ngày. Một lần bà rón rén hỏi:
– Má ở đây có phiền tụi con không?
Chị dâu nhăn mặt:Thật ra thì… má nên thuê người chăm, đừng làm phiền gia đình con nữa, không tiện.
–
Bà lặng người.
Ở nhà con thứ
Chị Hương thương mẹ nhưng chồng con chị khó chịu, thường bóng gió:
– Nhà chật người đông, thêm bà cụ bệnh tật… khó sống lắm.
Chị Hương lén rơi nước mắt, nhưng cũng không dám giữ mẹ lâu.
Ở nhà con út
Anh Hải nghèo, vợ anh lại to tiếng:
– Má đem theo được bao nhiêu? Nếu không thì về lại nhà cũ đi, ở đây con cháu khổ lắm.
Bà Lan nghe xong, tim đau nhói. Bà nhận ra, trong mắt các con, bà không còn là “mẹ” nữa, mà chỉ là một gánh nặng.
4. Nỗi đau cuối cùng
Một tối, bà ngồi lặng lẽ trong căn phòng trọ tạm, chỉ có bát mì nguội ngắt trước mặt. Những câu nói lạnh lùng của con cháu vang vọng: “Đừng làm phiền gia đình con nữa, không tiện.”
Nước mắt chảy dài. Cả đời bà sống vì con, nhịn ăn nhịn mặc, đến cuối cùng chỉ đổi lại sự hờ hững.
Bà quyết định: Nếu các con coi bà như gánh nặng, thì bà cũng không cần để lại tài sản cho họ nữa.
5. Quyết định bất ngờ
Ngày hôm sau, bà Lan nhờ luật sư lập di chúc mới. Toàn bộ số tiền ba mươi tỷ và nhà đất, bà dành một phần làm quỹ học bổng cho trẻ em nghèo, một phần quyên góp viện dưỡng lão – nơi bà định sẽ sống những năm cuối đời. Chỉ giữ lại một khoản nhỏ để lo thuốc thang cho mình.
Luật sư ngạc nhiên:
– Bà chắc chứ? Số tiền này có thể lo cho con cháu cả đời.
Bà cười nhạt:
– Tôi đã lo cho con cháu cả đời rồi. Giờ là lúc nghĩ cho mình… và cho những đứa trẻ xứng đáng.
6. Ngày sự thật phơi bày
Một tháng sau, tin tức bà Lan quyên góp hàng chục tỷ đồng xuất hiện trên báo. Ba anh em Hùng – Hương – Hải chết lặng. Họ không tin nổi người mẹ “nghèo túng” lại là chủ nhân của cả khối tài sản khổng lồ.
Anh Hùng gào lên:
– Sao má không nói sớm? Nếu biết… tụi con đã chăm sóc má tử tế!
Bà Lan nhìn anh, ánh mắt vừa thương vừa buồn:
– Má không cần ai chăm vì tiền. Má chỉ mong có tình thương. Nhưng má thử rồi, các con không còn tình thương cho má nữa.
Chị Hương òa khóc, còn anh Hải thì ôm đầu ân hận. Nhưng đã muộn.
7. Kết cục của từng người
Anh Hùng: giàu có nhưng lòng tham khiến anh hối hận cả đời. Sau vụ việc, công ty anh gặp khó khăn, cổ đông cũng dần rời bỏ vì hình ảnh anh bị xã hội chê trách.
Chị Hương: day dứt vì không bảo vệ được mẹ, sau này thường xuyên đến viện dưỡng lão chăm sóc bà như để chuộc lỗi.
Anh Hải: gia cảnh vẫn túng quẫn, nhưng mất đi cơ hội lớn. Anh cay đắng nhận ra, chỉ vì một câu nói bạc bẽo, cả đời anh và vợ đã tự cắt đứt phúc phận.
Bà Lan: những ngày cuối đời sống trong viện dưỡng lão, được bạn bè mới yêu thương. Bà thanh thản vì số tiền mình tích cóp đã giúp bao trẻ em nghèo được học hành, bao cụ già có mái ấm.
8. Lời kết
Tiền bạc có thể mua nhiều thứ, nhưng không thể mua được tình thương thật lòng. Cả đời bà Lan tiết kiệm để lo cho con, nhưng con cái lại chọn hờ hững. Khi bà hóa thân thành “người nghèo khổ”, sự thật mới lộ rõ: tình thương của họ đã bị đồng tiền che lấp.
Bi kịch ấy để lại một bài học: cha mẹ không cần con cái nuôi bằng tiền, mà cần sự quan tâm bằng trái tim. Nếu con cái chỉ biết đến của cải, thì khi mất đi, thứ còn lại trong lòng họ chỉ là sự hối hận muộn màng.