Tôi tên Linh, còn Mai là bạn thân của tôi suốt từ những năm đại học. Mười năm qua, chúng tôi đã cùng đi qua nhiều chặng đường — những ngày cuối tháng ăn mì gói, những lần chia nhau tiền xăng để đi học, và cả những đêm ngồi tâm sự đến sáng chỉ vì… cùng thất tình.
Năm 2023, Mai báo tin cưới. Hôm đó tôi đang tất bật với công việc, nhưng vẫn thu xếp bay về quê cô, mang theo phong bì 5 triệu đồng – gần bằng một tháng lương. Mai nhận, mắt đỏ hoe:
“Tao biết mày chưa dư dả gì, nhưng vẫn làm tao xúc động lắm, Linh à.”
“Bạn thân mà, đừng nói chuyện tiền bạc.” – tôi cười, ôm lấy cô.
Sau đám cưới, Mai theo chồng sang Canada định cư. Cuộc sống cuốn trôi, chúng tôi ít liên lạc hơn, chỉ gửi vài lời chúc mỗi dịp sinh nhật. Tôi từng nghĩ, tình bạn ấy dần phai như cốc trà nguội trên bàn, không ai còn kịp hâm nóng lại.
Rồi đến lượt tôi cưới. Tôi gửi thiệp cho Mai qua mạng, nghĩ đơn giản cô sẽ chúc mừng đôi câu, có khi gửi món quà tượng trưng là cùng.
Nhưng trong ngày cưới, giữa tiếng nhạc và ánh đèn, MC bỗng đọc vang:
“Xin mời cô dâu Linh đón nhận món quà đặc biệt từ người bạn thân – cô Mai!”
Tôi quay lại, chết lặng.
Mai đang bước vào, dáng nhỏ nhắn, gương mặt rạng rỡ sau mấy năm xa cách. Cô tiến đến, cẩn thận đeo lên cổ tôi một sợi dây chuyền bạc sáng lấp lánh.
“Tao không thể bỏ lỡ ngày vui của mày được,” – Mai nói khẽ.
“Mày… về mà không báo tao biết hả?”
“Tao muốn tạo bất ngờ.” – cô cười.
Cả hội trường vỗ tay. Tôi vừa mừng, vừa nghẹn. Sau tiệc, Mai bận việc gia đình nên rời đi sớm. Tôi chỉ kịp cảm ơn qua loa.
Tối đó, khi bóc phong bì, đến cái của Mai, tay tôi run lên.
Bên trong là 10 triệu đồng – gấp đôi số tiền năm xưa.
Tôi nhắn ngay:
“Mai ơi, sao mày mừng tao nhiều vậy? Tao ngại lắm.”
Vài phút sau, cô trả lời:
“Ngày tao cưới, mày mới đi làm, lương chưa cao mà vẫn mừng tao 5 triệu. Tao cảm động lắm.
Giờ đến lượt mày, tao chỉ muốn chúc phúc bằng tất cả tấm lòng. Món quà này nhỏ thôi, nhưng là lời hứa — chuyến du lịch mà hai đứa từng hẹn, tao muốn cùng mày thực hiện sớm nhất có thể.”
Tôi đọc xong, bỗng thấy mắt cay cay.
Hóa ra, tình bạn không cần nói quá nhiều, không cần gặp nhau thường xuyên. Chỉ cần trong lòng vẫn còn nhau, vẫn nhớ những điều nhỏ nhất — là đủ.
Tôi ngẩng đầu nhìn vào gương, sợi dây chuyền Mai tặng lấp lánh dưới ánh đèn, như chính thứ tình cảm ấm áp cô đã mang từ bên kia nửa vòng trái đất về trao cho tôi.











