Còn mẹ chồng tôi, trước khi mất đã nhờ người nhắn lại: “Mẹ nợ con một lời xin lỗi.”

Di Chúc Trong Đám Tang

1. Đám tang u ám

Tiếng kèn đám ma rền rĩ suốt ba ngày, nhà tôi đông nghẹt người phúng viếng. Chồng tôi – anh Hùng – qua đời đột ngột vì tai nạn giao thông, để lại tôi cùng đứa con gái mười hai tuổi.

Tôi ngã quỵ ngay từ lúc nhận tin dữ. Trong đám tang, tôi khóc đến mấy lần ngất, đôi mắt sưng húp, đầu óc choáng váng. Cả làng đều thương hại: “Người vợ trẻ quá khổ.”

Người thân, họ hàng tề tựu đông đủ. Ai cũng nghĩ tôi là người vợ chính thất, xứng đáng gánh vác cơ nghiệp của gia đình. Nhưng tôi không nghĩ gì xa. Lúc đó, tôi chỉ mong chồng còn sống, để con tôi có cha, để tôi còn có bờ vai dựa vào.

2. Cái tên xa lạ trong di chúc

Ngày cuối cùng sau tang lễ, khi người ta còn đang dọn dẹp vòng hoa, luật sư của chồng tôi xuất hiện. Ông mang theo tập hồ sơ, nói giọng nghiêm nghị:
– Theo nguyện vọng của anh Hùng, hôm nay tôi sẽ công bố di chúc.

Căn phòng khách lập tức lặng đi. Tôi ngồi giữa, hai tay run run ôm con. Mấy bà chị chồng ngồi phía bên kia, ánh mắt sắc như dao.

Luật sư mở di chúc, đọc rành rọt:
– Toàn bộ nhà cửa, đất đai và tài sản của tôi xin để lại cho… Trần Thu Uyên.

Cả phòng xôn xao. Tôi chết lặng. “Thu Uyên” – cái tên xa lạ. Tôi chưa từng nghe chồng nhắc đến.

Chị cả của Hùng vỗ đùi đánh đét:
– Đấy, tôi đã bảo mà! Thằng em trai giỏi giang thế mà dại gái. Ai dè đem hết của cải cho người đàn bà nào đâu đâu.

Tôi nghẹn thở, tim đập dồn dập. Người ta nhìn tôi với đủ ánh mắt: thương hại, tò mò, hả hê.

3. Cú sốc dồn dập

Tôi run giọng hỏi luật sư:
– Thưa ông, Thu Uyên… là ai?

Luật sư ngập ngừng:
– Đó là một người phụ nữ anh Hùng quen biết, ở cùng thành phố. Tôi chỉ có trách nhiệm đọc di chúc.

Con gái tôi bật khóc:
– Mẹ ơi, thế nhà mình ở đâu?

Tôi ôm con, cảm thấy cả bầu trời sụp xuống. Bao năm tôi cùng chồng gây dựng: từ căn nhà cấp bốn đến căn nhà ba tầng khang trang, từ hai bàn tay trắng đến mảnh đất 200 mét vuông. Vậy mà giờ, tất cả đều biến thành tên một người đàn bà khác.

Họ hàng xì xào. Một ông chú già nói:
– Chắc tình nhân rồi. Đời mà!

Mấy bà cô thì thì thào:
– Đúng là đàn ông chết rồi mới lòi ra đủ chuyện.

Tôi nghe mà thấy lửa cháy trong ngực. Nhục nhã, tủi hờn, phẫn uất, tất cả hòa lẫn.

4. Cuộc đối đầu

Hôm sau, tôi tìm đến văn phòng luật sư, yêu cầu gặp người tên Thu Uyên. Tôi cần một câu trả lời.

Và rồi, trước mặt tôi hiện ra một người phụ nữ ngoài ba mươi, dáng mảnh mai, gương mặt hiền, bế theo một bé trai tầm bốn tuổi. Đứa bé có đôi mắt… y hệt chồng tôi.

Tôi chết lặng. Uyên cúi đầu, khẽ nói:
– Chị… em xin lỗi. Anh Hùng từng nói sẽ sắp xếp ổn thỏa, nhưng không ngờ anh ra đi sớm quá.

Tôi gằn giọng:
– Sắp xếp ư? Là cướp đi tất cả những gì gia đình tôi có sao?

Uyên ôm chặt con, mắt đỏ hoe:
– Em không muốn tranh giành. Nhưng anh ấy đã để lại di chúc. Em… chỉ muốn con mình có chút chỗ dựa.

Tôi run lên vì giận. Hóa ra, chồng tôi có một đứa con rơi, lại còn hợp thức hóa bằng di chúc. Cả cuộc hôn nhân mười mấy năm của tôi hóa ra chỉ là màn kịch che mắt.

5. Sóng gió trong họ hàng

Tin “chồng có con riêng” lan nhanh khắp họ hàng. Các chị chồng kéo đến, kẻ trách, người mỉa:
– Chị sống thế nào mà chồng phải có bồ nhí?
– Nhà này coi như mất rồi.
– Thôi, lo mà nuôi con gái đi, chứ đừng mơ mộng.

Tôi vừa đau vừa uất. Nhưng lạ thay, trong sự hỗn loạn ấy, bố mẹ chồng lại lặng thinh. Mẹ chồng tôi, vốn khó tính, chỉ thở dài:
– Sự đã rồi. Nó dại thì nó chịu. Còn cô… ráng mà giữ lấy con, nuôi cho nên người.

Tôi òa khóc. Bao năm làm dâu, tôi gồng gánh đủ điều, giờ chỉ còn lại câu nói lấp lửng ấy.

6. Quyết định

Tôi suy sụp mấy tuần, sống như cái bóng. Nhưng nhìn con gái tiều tụy, tôi bừng tỉnh. Tôi không thể gục ngã mãi.

Tôi tìm gặp luật sư, nhờ xem lại di chúc. Luật sư xác nhận: đúng là Hùng để toàn bộ tài sản cho Thu Uyên, nhưng anh vẫn để lại một khoản bảo hiểm nhân thọ đáng kể – người thụ hưởng là… tôi và con gái.

Khoản tiền đó đủ để mẹ con tôi thuê nhà, lo học hành. Không nhiều như cơ nghiệp kia, nhưng cũng không đến mức trắng tay.

Tôi hít sâu, quyết định: “Được, tôi sẽ bắt đầu lại. Tôi không cần bấu víu vào căn nhà phản bội ấy nữa.”

7. Sự thật phía sau

Một buổi chiều, Uyên tìm gặp tôi. Cô đặt trước mặt tôi một tập giấy: sổ tiết kiệm đứng tên con gái tôi.

– Đây là tiền anh Hùng gửi riêng cho chị và bé. Anh ấy bảo, dù thế nào cũng không để mẹ con chị khổ. Di chúc kia… chỉ để cho con trai em một chỗ đứng, kẻo sau này bị họ hàng dè bỉu. Em biết em sai, nhưng mong chị hiểu…

Tôi nhìn cô, nhìn đứa bé trai vô tội. Lòng tôi rối bời. Hận có, thương hại cũng có. Cuối cùng, tôi chỉ nói:
– Chuyện giữa chị em mình, thời gian sẽ trả lời. Nhưng tôi chỉ mong các người đừng bao giờ xuất hiện trước mặt con gái tôi. Nó không cần biết đến bi kịch này.

Uyên gật đầu, mắt rưng rưng.

8. Kết thúc

Một năm sau, tôi và con gái dọn ra căn hộ nhỏ gần trường. Tôi mở tiệm tạp hóa, ban đầu vất vả nhưng dần ổn định. Con gái tôi học giỏi, ngoan ngoãn.

Họ hàng thỉnh thoảng vẫn xì xào, nhưng tôi không bận tâm nữa. Tôi hiểu, thứ quý nhất tôi còn giữ được không phải nhà cửa hay danh tiếng, mà là đứa con bên cạnh mình.

Còn Thu Uyên, thỉnh thoảng tôi nghe tin, vẫn nuôi con trai ở ngoại ô. Tôi không tìm gặp. Mỗi người chọn một con đường, mang theo nỗi đau riêng.

Còn mẹ chồng tôi, trước khi mất đã nhờ người nhắn lại: “Mẹ nợ con một lời xin lỗi.” Tôi nghe, nước mắt rơi, nhưng lòng nhẹ nhõm.

Tôi đứng trên ban công, gió thổi lồng lộng. Trong mắt tôi, căn nhà cũ, di chúc, tài sản… giờ chỉ còn là quá khứ. Tôi đã khóc ngất bao lần trong tang lễ chồng, nhưng hôm nay, tôi có thể mỉm cười. Bởi vì cuối cùng, tôi hiểu: cái còn lại sau tất cả chỉ là sức mạnh để đứng dậy, và tình mẫu tử chẳng gì thay thế được.