Tôi Chăm Sóc Chồng Bị Ta/i N/ạn Giao Thông H/ôn M/ê Suốt Một Năm. Một Hôm, Tôi B/ất Ng/ờ Phát Hiện Đôi Tất Của Anh Bị Đổi Màu. Tôi Lé//n Lắp Cam//era Giá/m S/át, Và Sự Thật Khiến Tôi Rợ/n Ngư/ời…
Tôi chưa bao giờ nghĩ cuộc đời mình sẽ bước vào một vùng tối kéo dài đúng một năm, nơi mọi ngày trôi qua đều mệt mỏi, nặng nề, và dường như chỉ cần một thay đổi nhỏ nhất cũng đủ khiến trái tim tôi chao đảo.
Chồng tôi – Hùng – gặp tai nạn giao thông đúng ngày kỷ niệm 7 năm cưới. Một người đàn ông hiền lành, ít nói, luôn nhường nhịn… lại bị cuốn vào va chạm của hai chiếc xe tải ở ngã tư. Cú đập mạnh khiến anh rơi vào hôn mê sâu, dù các bác sĩ bảo rằng anh vẫn còn hy vọng vì não không chết nhưng chưa rõ bao giờ tỉnh dậy.
Một năm sau đó, tôi sống như một cái bóng. Ngày đi làm bán thời gian, tối vào viện chăm anh. Từng việc nhỏ – từ lau người, thay quần áo, đến xoa bóp tay chân – tôi đều tự làm, vì tôi không tin ai ngoài chính mình.
Nhưng rồi, một điều rất nhỏ đã phá vỡ sự đều đặn quen thuộc ấy.
Và mở ra thứ bí mật mà đến bây giờ, mỗi khi nhớ lại, sống lưng tôi vẫn lạnh buốt.
1. Đôi tất đổi màu
Hùng vốn rất thích những đôi tất màu tối – xanh rêu, đen, xám. Tôi luôn giặt, phân loại và xếp từng đôi gọn gàng.
Nhưng hôm ấy, khi tôi thay tất mới cho anh, tôi sững lại.
Đôi tất xanh rêu hôm qua… đã biến thành màu trắng.
Tôi đứng lặng cả phút. Tôi nhớ chính xác mình đã thay cho anh một đôi tất dày, hơi cũ nhưng còn sạch. Vậy mà bây giờ lại là đôi tất trắng tinh, mới toanh, loại chưa từng xuất hiện trong nhà tôi.
Tôi hỏi y tá trực.
Cô ấy nhìn tôi ngạc nhiên:
– Chị nói sao? Bọn em không bao giờ tự ý thay tất cho bệnh nhân đâu. Nếu có thì đều ghi nhận lại. Nhưng hôm nay hoàn toàn không có ai làm việc đó.
Tôi hơi lạnh gáy.
Để chắc chắn, tối hôm đó, tôi mở tủ đựng đồ cá nhân của chồng.
Những đôi tất tôi mang theo ban đầu vẫn còn nguyên. Không mất cái nào.
Vậy đôi tất trắng từ đâu ra?
Tôi tự trấn an mình: “Có thể là y tá mới, hoặc ai đó nhầm lẫn.”
Nhưng linh cảm của tôi nói không phải vậy.
Và tôi đã đúng.
2. Lắp camera – quyết định thay đổi mọi thứ
Hai ngày sau, tôi quay lại bệnh viện với một chiếc camera nhỏ bằng ngón tay cái, dạng ngụy trang hình cục sạc dự phòng. Tôi xin phép bệnh viện để “giám sát người chăm sóc thuê” – dù thật ra tôi chẳng thuê ai. Bệnh viện đồng ý vì camera chỉ hướng vào giường bệnh.
Tôi giấu camera trên kệ tủ, hướng chính diện vào giường chồng.
Ba ngày đầu không có gì.
Nhưng đến ngày thứ tư… một thứ đã xảy ra khiến tôi đổ mồ hôi lạnh.
Tối hôm ấy, tôi mở camera và tua nhanh.
Một bóng người xuất hiện lúc 2 giờ sáng.
Tôi đông cứng.
Người mặc áo khoác rộng, đội mũ che kín đầu, đi rất nhẹ. Điều đáng sợ là người đó rất quen – dáng người, chiều cao, cách bước đi… như ai đó trong ký ức mà tôi chưa dám tin.
Người đó tiến tới giường chồng tôi.
Và rồi…
Hắn vuốt tóc chồng tôi.
Hắn thay đôi tất trên chân anh.
Hắn lẩm bẩm gì đó, giọng run run.
Tôi mở loa, phóng to hết mức.
Giọng đàn ông, nghẹn ngào:
– Anh… Em xin lỗi… Nếu ngày đó em không nóng nảy… anh đã không phải thế này…
Tôi rùng mình.
Tôi nhận ra giọng nói ấy.
Đó là Long – em trai ruột của chồng tôi.
Nhưng tại sao… tại sao Long lại xuất hiện lúc nửa đêm và làm những việc kỳ lạ như vậy?
Tôi không thể ngủ hôm đó.
Tôi chỉ có một suy nghĩ: Long đang giấu điều gì đó về tai nạn của chồng tôi.
3. Sự thật vụ tai nạn… không giống những gì tôi biết
Sáng hôm sau, tôi âm thầm hỏi lại cảnh sát về hồ sơ tai nạn.
Một viên cảnh sát già, quen tôi từ đầu, thở dài:
– Thực ra lúc đó còn có một người khác liên quan, nhưng gia đình chồng cô yêu cầu giữ kín để tránh rắc rối nội bộ.
Tim tôi đập mạnh.
– Ai? – Tôi hỏi.
Ông nhìn tôi ái ngại:
– Em trai của anh ấy. Long.
Tôi đứng chết lặng.
Viên cảnh sát kể tiếp:
– Hai anh em họ cãi nhau rất lớn ngay trước khi tai nạn xảy ra. Chúng tôi nhận được lời khai của người dân xung quanh. Nhưng vì Long không gây ra tai nạn trực tiếp nên không bị xem xét hình sự.
Tôi run lên.
Long từng nói với tôi: “Anh em tụi anh chẳng bao giờ giận nhau lâu.”
Hóa ra… họ đã giấu tôi tất cả.
Và điều làm tôi lạnh sống lưng hơn nữa chính là câu cuối cùng của viên cảnh sát:
– Có nhân chứng bảo Long là người cuối cùng rời khỏi hiện trường trước khi xe đâm vào. Nhưng cậu ta nói không liên quan… nên chúng tôi không điều tra sâu thêm.
Tôi rời khỏi đồn, đầu óc quay cuồng.
Tại sao Long cứ lén vào bệnh viện?
Tại sao anh ta lại xin lỗi chồng tôi trong đêm?
Tại sao anh ta thay tất – và có vẻ như làm nhiều thứ khác mà tôi chưa biết?
Tôi phải mở lại đoạn camera ấy.
4. Một bí mật còn kinh khủng hơn
Tôi xem lại từ đầu. Tua chậm. Tua lại vài lần.
Và rồi tôi nhận ra một chi tiết mà tối qua mình đã bỏ lỡ.
Long không chỉ thay tất.
Anh ta kéo chăn chồng tôi xuống.
Anh ta nhìn những vết bầm nhạt dần trên ngực chồng – những vết mà tôi tưởng do co giật cơ.
Long run giọng:
– Anh ơi… Em… em xin lỗi… nhưng em không thể mang tội thay anh được… Em không thể để mọi người biết sự thật đó…
Tôi nín thở.
Long nói tiếp, từng chữ rõ ràng:
– Chiếc xe hôm đó… là do anh lái… không phải em. Em chỉ cố giật tay lái lại để hai anh em không lao vào đám đông thôi… nhưng… muộn mất rồi…
Tôi bật đứng dậy.
Tôi gần như không tin vào tai mình.
Chồng tôi… là người lái xe gây tai nạn?
Long chỉ cố cứu, nhưng rồi bị hiểu lầm là người gây chuyện?
Vậy tại sao Long lại xin lỗi?
Tại sao anh ta lại làm mọi thứ lén lút?
Tôi tiếp tục tua.
Long cúi xuống, nắm chặt tay anh:
– Em hứa sẽ tiếp tục thay anh chuộc lỗi… chỉ cần anh tỉnh lại. Nhưng nếu anh… không bao giờ tỉnh… em sẽ phải nói ra tất cả.
Tôi thấy rõ giọt nước mắt rơi xuống.
Lúc đó, tôi gần như ngã khuỵu.
Không phải Long muốn che giấu tội lỗi của mình.
Anh ta muốn che giấu tội của chồng tôi, giữ danh dự cho anh, giữ sự yên bình cho gia đình tôi.
Anh ta đã lén chăm sóc chồng tôi, lau người, thay đồ, làm mọi thứ nhỏ nhặt chỉ để cảm thấy mình “đang bù đắp”.
Và đôi tất trắng… là từ Long.
Nhưng câu hỏi lớn nhất vẫn còn đó:
Tại sao Long không nói với tôi?
Tại sao phải lén lút đến vậy?
5. Đêm định mệnh mà tôi không thể quên
Tối hôm ấy, tôi đến bệnh viện sớm hơn thường lệ.
Và tôi bắt gặp Long đang ngồi bên giường.
Anh ta giật mình khi thấy tôi.
Không kịp nói gì, tôi bật khóc:
– Tại sao… tại sao em không nói với chị?
– Chị biết hết rồi…
Long tái mặt, môi run run:
– Chị… xem được camera rồi?
Tôi gật đầu.
Long ngồi sụp xuống ghế.
Và câu chuyện thực sự được mở ra.
6. Sự thật cuối cùng
Một năm trước, hai anh em họ cãi nhau vì chuyện vay mượn tiền đầu tư. Hùng – chồng tôi – nóng nảy bỏ đi sau khi uống vài ly bia. Long sợ anh lái xe trong trạng thái đó nên chạy theo, ngồi ghế phụ và tìm cách khuyên anh dừng lại.
Nhưng anh không nghe.
Chiếc xe mất lái khi Hùng cố vượt đèn đỏ. Long cố giật tay lái sang bên phải để tránh người đi đường, nhưng xe lại va vào xe tải ở hướng ngược lại.
Long bị thương nhẹ.
Còn chồng tôi hôn mê đến giờ.
Công an và gia đình chồng đã quyết định giấu sự thật vì:
Họ sợ tôi suy sụp
Sợ ảnh hưởng danh dự của Hùng
Sợ dư luận kết tội người đã nằm hôn mê
Còn Long…
Vì luôn cảm thấy mình “đã không đủ nhanh” để cứu anh trai, nên anh tự nhận phần lỗi, sống trong dằn vặt suốt cả năm.
Anh không dám nhìn mặt tôi.
Không dám nói ra.
Không dám phá đi hình ảnh tốt đẹp mà tôi vẫn giữ về chồng.
7. Cú twist cuối cùng – điều khiến tôi lạnh người hơn cả camera
Sau khi Long kể xong, chúng tôi đều khóc.
Nhưng đúng lúc đó… chồng tôi – người hôn mê suốt một năm – bất ngờ cử động ngón tay.
Tôi tưởng mình hoa mắt.
Long cũng bật dậy:
– Anh! Anh có nghe bọn em nói không?
Và rồi…
Hùng mở mắt.
Cả hai chúng tôi chết lặng.
Điều đầu tiên anh nói… không phải tên tôi.
Không phải tên Long.
Mà là:
“Đừng… đừng nói gì cả… Anh nghe hết rồi…”
Tôi lạnh sống lưng.
Một người hôn mê sâu, tưởng như không biết gì… lại nghe được toàn bộ câu chuyện suốt thời gian Long kể.
Ánh mắt anh nhìn cả hai chúng tôi – đầy biết ơn… và cũng đầy tội lỗi.
Tôi chợt hiểu:
Có những sự thật… được giữ kín không phải vì dối trá.
Mà là vì đau lòng đến mức không ai đủ can đảm đối mặt.










