1. Con đà điểu mái kỳ lạ của ông Thảo
Đất Krông Bông (Đắk Lắk) vốn yên bình với nắng, gió và những đồi cà phê chạy ngút tầm mắt. Nhưng mảnh đất ấy đôi khi cũng có những chuyện lạ mà dân làng rỉ tai nhau mãi không dứt.
Một trong số đó là việc ông Thảo, 63 tuổi, cựu chiến binh, sống một mình bên sườn đồi, tự dưng nuôi… đà điểu.
Ông nuôi tới lục con, nhưng cưng nhất là con mái tên Bạch Liên – trắng đẹp, cao gần hai mét, tính hiền nhưng khôn như người.
Người ta hỏi sao ông không bán thịt, không bán lông?
Ông chỉ cười khà:
“Nuôi cho vui. Mấy đứa này có tình lắm.”
Nói vậy thôi, chứ ai cũng biết ông Thảo neo người, chẳng còn ai thân. Đàn đà điểu là gia đình nhỏ của ông.
Nhưng rồi một buổi sáng mùa khô, chuyện xảy ra.
Ông đang quét chuồng thì Bạch Liên đột nhiên cựa quậy dữ dội, rồi nằm hẳn xuống rơm. Vài phút sau, nó đẻ ra một quả trứng.
Không phải điều lạ.
Điều lạ nằm ở màu sắc.
Quả trứng ấy… xanh lục óng ả, như có ai nhuộm màu.
Ánh nắng xuyên qua mái chuồng rọi lên mặt trứng, khiến nó lấp lánh như một viên ngọc xanh.
Ông Thảo ngỡ tay mình bị hoa mắt. Ông rờ thử, gõ thử, soi thử… nhưng màu ấy là thật.
Ông lẩm bẩm:
“Quái lạ… Đời tau nuôi đà điểu mấy năm, có thấy cái trò này bao giờ đâu…”
Chưa kịp đem vào nhà xem kỹ, tiếng xe máy cũ nổ phành phạch ngoài cổng.
Một người đàn ông gầy nhom, răng vàng, mắt sắc như dao bước vào.
Ông Hóa – tay buôn nổi tiếng cả vùng.
Người chẳng rõ chuyên buôn gì, chỉ biết từ nông sản đến cây thuốc, từ thú rừng đến đồ cổ, ông đều “thu mua nhanh – trả tiền gọn”.
Chỗ nào có chuyện lạ, thế nào ông cũng xuất hiện.
2. Lời đề nghị bất thường của ông Hóa
Ông Hóa chống nạnh, cười khẩy:
“Nghe bảo con đà điểu nhà ông mới đẻ quả trứng màu xanh? Cho tôi xem tí.”
Ông Thảo nghi ngại:
“Ông biết nhanh vậy?”
“Làng này có gì lọt tai tôi đâu.” – Hóa đáp, giọng nửa thật nửa đùa.
Ông Thảo cân nhắc, rồi cũng mang quả trứng ra.
Vừa thấy, mắt Hóa sáng loáng như gặp vàng.
Ông ta đảo quả trứng trong tay, xem kỹ từng vệt, thậm chí còn áp tai thử âm thanh trong đó.
Xem xong, ông Hóa đặt quả trứng xuống, móc túi, lấy ra một xấp tiền.
“200 triệu. Tôi mua cả trứng lẫn con mái.”
Ông Thảo giật thót:
“Ông giỡn à? Đà điểu tao nuôi 5 năm nay, không bán!”
Hóa tăng giá:
“300.
Không?
400.
Tiền mặt.”
Ông Thảo lùi liền mấy bước, ôm theo quả trứng.
“Không bán. Mời ông về!”
Hóa nhếch mép:
“Ông Thảo… ông nghèo còn hơn cả cái chuồng đà điểu của ông. Bán đi, mua căn nhà dưới thị trấn mà sống. Cái quả trứng này… không phải chuyện thường đâu.”
“Chuyện thường hay không, liên quan gì ông?” – Thảo gằn giọng.
Hóa nhìn ông, ánh mắt lạ lùng, nửa như dò xét, nửa như đe dọa:
“Ông không biết, nhưng tôi thì biết.
Nếu ông không bán… ông sẽ hối hận.”
Nói rồi, ông ta lên xe, để lại một làn bụi đỏ sau lưng.
3. Quả trứng thay đổi cả ngôi nhà
Buổi tối hôm đó, ông Thảo đặt quả trứng màu lục lên bàn.
Cả căn nhà gỗ bé nhỏ sáng bừng bởi ánh xanh phát ra từ chính quả trứng ấy.
Ông nhìn nó rất lâu.
Trong lòng ông trỗi lên cảm giác mà ông không gọi tên được: vừa sợ, vừa tò mò, vừa… quen thuộc?
Con đà điểu mái Bạch Liên cứ quanh quẩn bên cửa, thỉnh thoảng đập mỏ vào vách chuồng, như nhắc ông đừng động vào.
Đến nửa đêm, trong quả trứng bắt đầu vang lên tiếng gõ nhỏ như có gì đó muốn ra ngoài.
Một sinh linh sắp chào đời.
Nhưng điều kỳ lạ nhất chưa đến.
4. Tay buôn quay lại – và đêm bị rình
Ngay chiều hôm sau, ông Hóa trở lại.
Lần này đi cùng một gã thanh niên xăm trổ.
“Ông Thảo, nghĩ kỹ chưa? Tôi trả 600 triệu.”
Ông Thảo đỏ mặt:
“Tôi nói rồi, không bán!”
Hóa cười gằn:
“Ông tưởng tôi cần quả trứng để ăn à?
Ông tưởng tôi bỏ mấy trăm triệu vì thú vui à?
Không đâu… thứ trong quả trứng đó… sẽ bán được tiền tỷ!”
Ông Thảo lạnh sống lưng.
Hóa bỏ lại câu cuối:
“Ông giữ nó càng lâu… càng nguy hiểm.”
Nói rồi đi.
Tối hôm đó, ông Thảo ngồi canh trước cửa chuồng đà điểu.
Tiếng động lạ vọng từ bên ngoài.
Có bóng người lởn vởn.
Ông biết Hóa đang rình.
5. Trứng nứt – nhưng không phải nở như bình thường
Hôm sau nữa, lúc mặt trời lên khỏi đồi, quả trứng bắt đầu tỏa ánh xanh mạnh hơn.
Đột nhiên, một tiếng bốp vang lên.
Một vết nứt xuất hiện.
Ông Thảo nín thở.
Nhưng thay vì nở ra con non…
bên trong bỗng rơi ra một túi nhỏ bằng vải màu đỏ, quấn bằng lớp màng mỏng rất lạ, như sợi tơ trong suốt.
Ông Thảo sững người:
“…Cái này… là cái gì?”
Con đà điểu mái Bạch Liên chạy lại, mỏ gõ nhẹ vào cái túi, rồi rít lên như thúc giục.
Ông mở túi.
Bên trong là một tấm thẻ căn cước công dân cũ, một mảnh giấy ghi địa chỉ, và một bản di chúc viết tay.
Tên trên CCCD:
NGÔ MINH HOÁ
Sinh năm: 1968
Nơi ở: tổ 4 – thị trấn Ea Ktur
Ngô Minh Hóa…
Chính là ông Hóa.
Ông Thảo choáng váng đến mức đứng không vững.
6. Sự thật của kẻ buôn khét tiếng
Ông đọc bản di chúc.
Chữ viết nguệch ngoạc như người đang hấp hối:
“Nếu ai tìm thấy túi này, xin trả về cho con trai tôi – Ngô Minh Hóa.
Ta không còn sống bao lâu nữa.
Ngôi nhà tổ và mảnh đất đồi phía Tây thuộc về nó.
Ta giấu túi này trong ổ đà điểu của ta để không ai cướp.
Chỉ Bạch Liên biết chỗ.
Ký tên: Ngô Minh Hải.”
Ông Thảo đọc mà run tay.
Túi này… vốn được giấu trong chuồng đà điểu của bố ông Hóa.
Bạch Liên… hóa ra từng thuộc về gia đình họ.
Ông bỗng hiểu ra tất cả:
Hóa muốn mua quả trứng vì hắn biết chính xác thứ gì đang nằm trong ổ.
Một thứ mà hắn tưởng đã biến mất từ lâu:
Bản di chúc của cha hắn – bằng chứng hắn được thừa kế đất tổ.
Nếu di chúc xuất hiện, những người đang chiếm đất trái phép sẽ mất hết.
Và Hóa – kẻ từng bị gia đình ghét bỏ – sẽ lấy lại mọi thứ.
Không phải vì tham… mà vì đòi lại công bằng.
7. Đối mặt
Chiều muộn, Hóa lại tới.
Lần này, mặt hắn tím tái vì sốt ruột.
“Ông Thảo! Tôi hỏi lần cuối: quả trứng đâu?”
Ông Thảo bình thản:
“Tôi biết ông muốn gì. Không phải trứng. Mà là di chúc của cha ông.”
Mặt Hóa biến sắc.
Hắn nói nhỏ, run:
“Ông… mở ra rồi?”
“Rồi.”
Hóa ngồi thụp xuống, hai tay bấu vào đầu:
“Cha tôi… trước khi chết… giấu nó ở đâu chẳng ai biết.
Không ai tin tôi là người thừa kế.
Cả dòng họ tranh đất… chửi bới… đuổi tôi như chó ghẻ.”
Giọng hắn vỡ ra như đứa trẻ.
“Tôi tìm suốt mười mấy năm… không ai tin.”
Ông Thảo đặt tay lên vai hắn:
“Giờ thì tôi tin.”
“Vậy… ông đưa nó cho tôi.” – Hóa ngẩng lên, mắt đỏ.
“Được.” – ông Thảo đáp.
Nhưng ông nói thêm:
“Với một điều kiện.”
8. Điều kiện bất ngờ
Hóa cảnh giác:
“Điều kiện gì?”
“Ông phải trả lại đất cho những hộ dân nghèo bị họ hàng ông cướp.
Giữ đúng lời cha ông viết: chia một phần đất cho dân làm vườn chung.
Phần còn lại ông giữ cũng được.”
Hóa cứng họng.
Ông Thảo nói:
“Tôi biết cha ông không phải người tham.
Ông càng không nên làm trái ý ông ấy.”
Hóa cúi đầu rất lâu.
Rồi gật:
“Tôi hứa.
Không phải vì ông…
Mà vì cha tôi.”
9. Cái kết đầy nhân quả
Ngày ra huyện làm thủ tục pháp lý, ông Thảo đi cùng Hóa.
Di chúc có chữ ký, có dấu vân tay, người làm chứng còn sống…
Pháp luật công nhận.
Mảnh đất tranh chấp được phân lại đúng như nội dung di chúc.
Những hộ dân nghèo mừng phát khóc.
Dòng họ nhà Hóa ngỡ ngàng.
Không ai tin kẻ bị xem là “vô học – bụi đời – đầu gấu” lại chính là người được thừa kế hợp pháp.
Hóa mua một chiếc áo sơ mi mới, cạo râu, nhìn đàng hoàng đến lạ.
Hắn nói với ông Thảo:
“Tôi nợ ông một ơn lớn.
Từ nay… ông gọi tôi là em.”
Ông Thảo cười:
“Thôi. Tao già rồi. Hai anh em làm chi.
Nhưng nếu mai mốt mày muốn qua đây…
thì qua. Bạch Liên vẫn nhớ mày đấy.”
Hóa rưng rưng:
“Con đà điểu đó… cha tôi quý lắm. Hồi nhỏ tôi hay nằm ngủ trên lưng nó.”
10. Bạch Liên – nhân chứng cuối cùng
Một chiều, Hóa đến chuồng đà điểu.
Bạch Liên thấy hắn thì chạy lại, dụi đầu vào vai, y như gặp chủ cũ.
Hóa bật khóc nức nở.
“Nó nhớ tao thật sao?”
Ông Thảo gật:
“Thú còn có tình. Huống hồ người.”
11. Twist cuối – bí mật ông Thảo giấu đi
Trước khi Hóa rời đi, ông Thảo lặng lẽ đưa cho hắn một mảnh giấy.
“Di chúc còn một đoạn phía sau.
Nhưng ông chưa nên biết vội.”
Hóa mở ra.
Dòng chữ nhỏ:
“Nếu người tìm được túi này không phải con trai ta,
thì phần đất sẽ thuộc về người đó.
Vì ai tìm được… chắc chắn là người tốt.”
Hóa sững người:
“Nghĩa là… ông có quyền giữ hết!
Sao ông… không giữ?”
Ông Thảo mỉm cười hiền hậu:
“Vì cha ông muốn người tốt tiếp tục nuôi cái tốt.
Tao chỉ làm đúng.”
Hóa quỳ xuống trước ông Thảo, bật khóc:
“Cảm ơn ông… cảm ơn ông…”
12. Hồi kết – quả trứng đổi số phận
Sau sự việc, người ta vẫn kể:
Con đà điểu mái đẻ quả trứng xanh lục.
Bên trong không phải con non, mà là sự thật bị chôn giấu.
Một tay buôn bị hiểu lầm cả đời bỗng tìm lại gia sản và nhân phẩm.
Một ông già tốt bụng đổi vận cho cả một ngôi làng.
Và càng lạ hơn, từ hôm đó, Bạch Liên không bao giờ đẻ thêm quả trứng màu nào khác.
Như thể nó chỉ được sinh ra một lần…
để trả lại công bằng cho người xứng đáng.
Và câu chuyện ấy trở thành truyền thuyết của đất Krông Bông – nơi mà thiên nhiên, nhân quả và lòng tốt luôn gặp nhau vào những lúc không ai ngờ nhất.












