Hai đứa còn lại – một trai, một gái – sống sót, yếu ớt nhưng kiên cường. Tôi ôm hai con, tự hứa: Dù thế nào, mẹ cũng không bỏ các con.

Ngày bác sĩ thông báo tôi mang thai ba, tôi đã bật khóc.

Không phải vì vui.

Mà vì sợ.

Tôi và Khánh cưới nhau được hai năm, sống trong căn nhà thuê nhỏ ở ngoại ô Sài Gòn. Anh làm kỹ thuật điện cho một công ty tư nhân, tôi bán hàng online, thu nhập đủ ăn, không dư dả. Chúng tôi từng bàn sẽ sinh một đứa, rồi cố gắng thêm.

Nhưng ông trời lại ném vào tay tôi… ba sinh linh cùng lúc.

Bác sĩ cười, bảo:
– Thai ba tự nhiên, hiếm lắm, giữ được là phúc lớn.

Tôi chỉ thấy tay mình lạnh ngắt.

Tối đó, tôi đặt tờ giấy siêu âm lên bàn, đợi Khánh tan ca. Khi anh nhìn thấy, anh đứng sững rất lâu.

– Ba… thật à? – giọng anh khàn đi.

Tôi gật đầu.

Suốt bữa cơm hôm ấy, anh không nói thêm lời nào.

Những ngày sau đó, Khánh thay đổi. Anh ít cười, hay hút thuốc ngoài ban công, đêm nằm quay lưng lại tôi. Tôi hỏi, anh chỉ nói:
– Anh lo.

Rồi một tối mưa, anh bảo:
– Hay… mình bỏ bớt?

Câu nói đó như một nhát dao.

– Không. – tôi lắc đầu – Em không làm được.

Khánh im lặng. Và từ hôm đó, khoảng cách giữa chúng tôi lớn dần.

Ba tuần sau, tôi đi khám lại. Thai ổn. Bác sĩ dặn phải nghỉ ngơi tuyệt đối, chi phí theo dõi rất cao.

Tối hôm ấy, Khánh về muộn. Anh đặt trước mặt tôi một tập giấy.

– Ly hôn đi.

Tôi chết lặng.

– Em không nuôi nổi ba đứa một mình. – tôi run rẩy.

– Anh cũng không nuôi nổi. – anh nói, giọng cứng lại – Anh không muốn cả nhà chết chìm.

Tôi gào lên, khóc đến khản cổ. Nhưng anh chỉ cúi đầu, tránh ánh mắt tôi.

Sáng hôm sau, anh xách vali rời đi.

Không quay lại.

Tôi sinh non ở tuần 33.

Ba đứa trẻ bé xíu nằm trong lồng kính. Một đứa mất sau ba ngày.

Tôi đặt tên con là An – dù con chưa kịp mở mắt nhìn mẹ.

Hai đứa còn lại – một trai, một gái – sống sót, yếu ớt nhưng kiên cường.

Tôi ôm hai con, tự hứa: Dù thế nào, mẹ cũng không bỏ các con.

5 năm sau.

Tôi làm kế toán cho một trung tâm dạy nghề. Hai con tôi – Nam và Linh – khỏe mạnh, lanh lợi. Cuộc sống không giàu, nhưng đủ bình yên.

Tôi không nhắc về bố chúng. Chỉ nói:
– Bố đi làm xa.

Một buổi chiều, trung tâm tôi có đoàn tài trợ đến thăm. Họ tài trợ học phí cho trẻ mồ côi và trẻ khuyết tật.

Người đàn ông đứng đầu đoàn quay lại khi nghe thấy giọng tôi.

Tôi sững người.

Khánh.

Anh gầy hơn, tóc điểm bạc. Ánh mắt khi nhìn tôi đầy sửng sốt.

– Mai… – anh thì thào.

Tôi không trả lời.

Buổi làm việc kết thúc, anh đứng chờ tôi ngoài cổng.

– Cho anh nói chuyện được không?

Tôi nhìn anh, bình thản:
– Anh có 10 phút.

Anh cúi đầu:
– Anh xin lỗi.

Tôi cười nhạt:
– Muộn rồi.

Anh lặng im một lúc, rồi nói:
– Anh không bỏ đi vì không yêu em.

Tôi định cắt ngang, nhưng anh tiếp:
– Mẹ anh bị ung thư giai đoạn cuối lúc đó. Anh vay nợ chữa bệnh. Nếu giữ thai ba, anh không đủ tiền cho cả hai bên. Anh chọn… cách hèn nhất.

Tôi chết lặng.

– Sao anh không nói? – tôi hỏi.

– Vì anh biết em sẽ không bỏ con. Và anh cũng không đủ can đảm nhìn em khổ thêm.

Tôi không khóc.

Chỉ thấy trong lòng trống rỗng.

– Hai đứa… khỏe không? – anh hỏi.

– Tốt. – tôi đáp – Không cần anh lo.

Anh đưa tôi một phong bì:
– Anh để dành cho các con.

Tôi không nhận.

– Anh không có quyền.

Khánh gật đầu, nước mắt rơi.

Trước khi đi, anh nói:
– An… con bé đầu tiên… anh vẫn nhớ.

Tôi quay lưng.

Tối đó, Nam hỏi tôi:
– Mẹ ơi, chú hồi chiều giống con ghê.

Tôi khựng lại.

– Mẹ biết.

Tôi ôm con vào lòng.

Có những lỗi lầm không thể sửa, nhưng sự thật – dù đến muộn – vẫn giúp người ta nhẹ lòng hơn.

Tôi không quay lại với Khánh.

Nhưng tôi thôi hận anh.

Vì tôi đã học được cách mạnh mẽ, không phải nhờ anh… mà nhờ chính những mất mát anh để lại.