Ở tuổi bốn mươi hai, anh Dũng là một tượng đài. Vị CEO của một tập đoàn bất động sản hàng đầu, người đàn ông có thể khiến cả thị trường chao đảo chỉ bằng một chữ ký. Báo chí tung hô anh là “người đàn ông thép”, với một bộ óc lý trí và một trái tim lạnh lùng, không gì có thể lay chuyển. Anh sở hữu những tòa nhà chọc trời, những khu đô thị xa hoa, nhưng lại sống một mình trong một căn penthouse trống trải, nơi sự im lặng còn đắt giá hơn cả những món đồ nội thất triệu đô.
Ít ai biết, đằng sau vỏ bọc sắt đá và ánh hào quang rực rỡ đó là một vết thương lòng không bao giờ liền sẹo, một khoảng trống mà anh đã che giấu suốt hơn hai mươi năm.
Hai mươi năm trước, Dũng chỉ là một chàng sinh viên năm cuối khoa kinh tế, với hoài bão và một tình yêu nồng cháy. Tình yêu của anh tên Hạ – cô sinh viên khoa sư phạm với mái tóc dài và nụ cười dịu dàng như nắng mùa thu. Họ đã cùng nhau vẽ nên một tương lai giản dị đến ngọt ngào: một căn nhà nhỏ có hàng rào trắng, một mảnh vườn trồng đầy hoa hồng, và tiếng cười trong veo của những đứa trẻ. Giấc mơ ấy đẹp đẽ và chân thật, tưởng như chỉ cần với tay là chạm tới.
Nhưng rồi, khi Hạ thì thầm vào tai anh tin vui rằng họ sắp có một thiên thần nhỏ, một cơn bão lớn đã ập đến. Gia đình Dũng, vốn không chấp nhận một cô con dâu có gia cảnh bình thường, đã dùng mọi cách để chia rẽ họ. Họ sắp đặt cho anh một chuyến du học đột xuất, một mệnh lệnh không thể chối từ.
“Chỉ hai năm thôi, rồi anh sẽ về,” anh đã ôm chặt lấy Hạ, lời hứa nghẹn lại trong cổ họng. “Đợi anh nhé. Anh sẽ về với em và con.”
Chuyến đi ấy kéo dài hơn anh tưởng. Mọi liên lạc bị cắt đứt. Những lá thư anh gửi đi không có hồi âm, những cuộc gọi không bao giờ kết nối được. Khi Dũng trở về sau bao năm đằng đẵng, mang theo tấm bằng ưu tú và một trái tim khắc khoải, Hạ đã rời khỏi ký túc xá, không để lại bất cứ một dấu vết nào. Anh như người điên, lật tung từng góc phố, tìm kiếm mọi mối quan hệ cũ. Nhưng tất cả những gì anh nhận lại chỉ là sự im lặng. Cuối cùng, trong tận cùng của tuyệt vọng, anh đành tin rằng cô đã bỏ đi, đã chọn một cuộc sống mới và… đã không giữ lại đứa con của họ.
Nỗi đau ấy biến Dũng thành một con người khác. Anh lao vào công việc như một cách để chạy trốn, dùng sự thành công để lấp đầy khoảng trống trong tim. Anh không kết hôn, từ chối mọi mối quan hệ, bởi anh biết không ai có thể thay thế được hình bóng của Hạ. Thay vào đó, anh dành một phần lớn tài sản cho các hoạt động thiện nguyện. Mỗi năm, quỹ học bổng mang tên anh lại trao hàng trăm suất cho trẻ em nghèo vượt khó ở các vùng sâu vùng xa. Đó là cách anh tự xoa dịu lương tâm, một nỗ lực vô vọng để bù đắp cho những gì anh tin rằng mình đã đánh mất.
Năm đó, tại một buổi lễ trao học bổng ở một ngôi trường nhỏ trên vùng núi cao, anh bất ngờ chú ý đến một cô bé học sinh lớp 9. Cô bé tên Vy, dáng người gầy gò, nước da ngăm đen vì sương nắng, nhưng nổi bật lên là đôi mắt sáng và trong veo một cách lạ thường. Cách cô bé cúi đầu lễ phép, cách em mím môi khi nhận phần thưởng, tất cả đều khiến anh có một cảm giác thân quen đến kỳ lạ.
Trong buổi gặp gỡ ngắn ngủi sau buổi lễ, Vy kể rằng em sống cùng mẹ trong một căn nhà lá chênh vênh trên sườn đồi. Khi được hỏi về ước mơ, cô bé không ngần ngại trả lời:
“Dạ, cháu muốn trở thành cô giáo ạ. Giống như mẹ cháu.”
“Mẹ cháu cũng là giáo viên sao?” – anh Dũng hỏi, một nụ cười ấm áp hiếm hoi nở trên môi.
“Dạ, mẹ cháu dạy ở trường làng ạ. Mẹ nói, làm nghề giáo là gieo con chữ, là thắp lên hy vọng.”
Câu nói ấy chạm đến một góc sâu thẳm trong lòng anh. Anh xúc động trước nghị lực và sự trong sáng của cô bé. Ngay lúc đó, anh quyết định sẽ hỗ trợ riêng cho Vy toàn bộ học phí cho đến khi em học xong đại học.
Nhưng rồi, một điều định mệnh đã xảy ra…
Vài tuần sau, trong một buổi tối muộn ở văn phòng, thư ký của anh vô tình gửi nhầm cho anh bộ hồ sơ chi tiết của những học sinh được nhận học bổng đợt đó. Anh định lướt qua cho nhanh, nhưng khi đến phần hồ sơ của Vy, anh chợt khựng lại. Anh đọc kỹ từng dòng, và rồi, tim anh như ngừng đập.
Ở mục thông tin gia đình, dưới dòng tên của Vy là tên người giám hộ.
Tên mẹ: Trần Diệu Hạ.
Cái tên ấy, ba chữ ấy, như một nhát búa giáng thẳng vào lồng ngực anh. Không khí trong căn phòng sang trọng bỗng trở nên đặc quánh. Anh Dũng run rẩy, đọc đi đọc lại, sợ rằng mình nhìn nhầm. Nhưng không, đó chính là cái tên đã ám ảnh anh suốt hơn hai mươi năm qua.
Không một giây chần chừ, anh lập tức hủy mọi cuộc họp, yêu cầu tài xế đưa mình trở lại ngôi làng nhỏ trên vùng núi. Chuyến đi kéo dài hàng giờ đồng hồ, nhưng với anh, nó dài như cả một thế kỷ. Trong đầu anh là hàng vạn câu hỏi, hàng vạn giả thuyết, nhưng anh không dám tin vào điều mà trái tim đang mách bảo.
Căn nhà lá nhỏ bé, xiêu vẹo hiện ra trước mắt anh, nằm im lìm dưới bóng hoàng hôn. Qua khe cửa, anh nhìn thấy một người phụ nữ đang ngồi vá áo dưới ánh đèn dầu leo lét. Thời gian có thể làm hao mòn đi nét thanh xuân, nhưng anh vẫn nhận ra cô ấy ngay lập tức. Mái tóc ấy, dáng người ấy, và sự dịu dàng toát ra từ từng cử chỉ.
Đó là Hạ của anh.
Anh bước vào, tiếng bước chân làm cô giật mình ngẩng lên. Hạ nhìn anh, đôi mắt mở to, sững sờ. Chiếc áo trên tay cô rơi xuống đất. Cả hai đứng im lặng, nhìn nhau trong một khoảnh khắc dài như bất tận, một khoảnh khắc chứa đựng cả hai mươi năm xa cách, nhớ nhung và đau khổ.
Cuối cùng, Dũng là người phá vỡ sự im lặng. Giọng anh nghẹn lại, run rẩy.
“Tại sao… tại sao em không nói gì với anh… suốt ngần ấy năm?”
Hạ cúi đầu, nước mắt bắt đầu lăn dài trên gò má đã hằn dấu vết của thời gian.
“Vì lúc ấy, em nghĩ… anh đã chọn một con đường khác, một tương lai rực rỡ hơn. Bố mẹ anh đã đến tìm em… Họ nói em chỉ là gánh nặng. Em không muốn làm hòn đá cản đường anh.”
“Gánh nặng ư?” – anh Dũng bước tới, giọng đầy đau đớn. – “Em và con chưa bao giờ là gánh nặng! Đó là tất cả những gì anh mong muốn!”
Đúng lúc đó, Vy đi học về. Cô bé đứng ở cửa, ngơ ngác nhìn hai người lớn, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Anh Dũng quay lại nhìn cô bé – lần đầu tiên – bằng ánh mắt run rẩy của một người cha. Anh nhìn vào đôi mắt của Vy, đôi mắt sáng và kiên định, và anh thấy chính mình trong đó.
Anh quỳ xuống trước mặt Vy, bàn tay to lớn của người đàn ông quyền lực giờ đây run lên bần bật.
“Vy… chú… chú xin lỗi…”
Anh không biết phải nói gì, chỉ biết rằng trái tim mình đang vỡ òa. Anh nhìn Hạ, rồi lại nhìn Vy, ánh mắt chất chứa hai mươi năm hối tiếc.
“Anh đã bỏ lỡ quá nhiều rồi… Anh đã là một người cha tồi, một người yêu tồi. Nhưng từ bây giờ, làm ơn… cho phép anh được làm điều đúng đắn. Cho phép anh được làm… bố của con.”
Từ ngày hôm đó, cuộc đời của cả ba người đã bước sang một trang mới. Vy có thêm một người cha, một người luôn nhìn em bằng ánh mắt yêu thương và tự hào. Và anh Dũng – người đàn ông tưởng chừng đã có tất cả – cuối cùng cũng tìm lại được phần quý giá nhất đã mất trong cuộc đời mình. Đó không phải là tiền bạc hay danh vọng, mà là tình thân, là máu mủ ruột thịt. Đó là một người phụ nữ anh yêu hơn cả sinh mệnh, và một cô bé mang đôi mắt giống anh như đúc – đôi mắt mà anh đã mơ thấy không biết bao nhiêu lần trong suốt hơn hai mươi năm trời đằng đẵng.