Tôi và Lan ly hôn cách đây 9 năm. Khi ấy, cả hai còn quá trẻ, tôi thì mải mê xây dựng sự nghiệp, còn cô ấy lại muốn một gia đình ấm áp, một người chồng bên cạnh mỗi tối. Sự bất đồng ấy kéo dài, biến thành cãi vã, lạnh nhạt, và cuối cùng là lá đơn ly hôn mà cô ấy lặng lẽ đặt trên bàn.
Ngày ra tòa, tôi chỉ thấy nhẹ nhõm. Tôi nghĩ, tự do sẽ khiến cả hai dễ thở hơn. Tôi không nhìn thấy giọt nước mắt cô ấy rơi khi quay lưng bước đi. Sau ly hôn, tôi lao vào công việc, hết hợp đồng này đến dự án khác, cứ thế trôi qua gần chục năm.
Hôm đó, trong lúc ghé siêu thị gần công ty, tôi bất ngờ nhìn thấy một cậu bé khoảng 8-9 tuổi, dáng người gầy, mái tóc nâu mỏng, đặc biệt là đôi mắt to đen láy cùng hàng mi cong vút – hệt như Lan ngày xưa. Tôi đứng chết lặng. Tim tôi đập mạnh, từng nhịp dồn dập. Thằng bé đẩy xe hàng cùng một người phụ nữ lớn tuổi, chắc là bà ngoại. Tôi cứ đứng nhìn theo, ánh mắt không rời khỏi gương mặt nó.
Một suy nghĩ lóe lên trong đầu: “Liệu… nó có phải… con mình không?”
Cả đêm đó tôi không ngủ được. Sáng hôm sau, tôi xin nghỉ làm, quyết định bám theo đứa trẻ ấy. Tôi đứng ngoài cổng trường tiểu học, nhìn nó tung tăng chạy vào lớp. Tôi thấy nó cười đùa cùng bạn bè, thấy nụ cười trong veo ấy khiến ngực mình nhói lên.
Tôi về nhà, lục tìm Facebook của Lan. Trang cá nhân của cô ấy không cập nhật gì nhiều. Chỉ vài bức ảnh nấu ăn, hoa lá, và duy nhất một tấm ảnh chụp cùng con trai trong bữa tiệc sinh nhật. Tôi phóng to lên, tay run rẩy. Đôi mắt, chiếc mũi, nụ cười ấy… tất cả đều quen thuộc đến đau lòng.

Tôi không dám nhắn tin, chỉ lặng lẽ theo dõi cuộc sống của mẹ con cô. Hai hôm sau, tôi lại đứng ngoài cổng trường. Hôm đó, trời mưa rất to. Đến giờ tan học, thằng bé không có ai đón. Nó đứng dưới mái hiên, co ro trong chiếc áo đồng phục mỏng. Tôi thấy nó lấy tay che đầu, thỉnh thoảng ngước nhìn ra cổng, khuôn mặt buồn bã.
Không hiểu sao chân tôi tự bước tới. Tôi giơ chiếc ô lên, che cho nó. Thằng bé ngẩng lên nhìn tôi, đôi mắt tròn xoe đầy ngạc nhiên.
– Chú là ai vậy?
Tôi nghẹn lời, cố nặn ra một nụ cười:
– Chú thấy con đứng một mình, trời mưa to, con có muốn chú đưa về không?
Nó nhìn tôi, rồi lắc đầu:
– Dạ thôi, mẹ con dặn không đi với người lạ. Mẹ con sắp tới rồi.
Tôi gật đầu, tim nhói lên vì câu trả lời ấy. Đúng lúc đó, Lan chạy tới, áo mưa ướt đẫm. Cô ấy hốt hoảng ôm con vào lòng:
– Mẹ xin lỗi, mẹ bị kẹt xe… Con có lạnh không?
Thằng bé dụi đầu vào ngực mẹ, lắc đầu. Lan ngẩng lên, ánh mắt chạm vào tôi. Cả hai đứng sững lại. Tôi thấy cô ấy run lên, rồi nhanh chóng kéo con đi. Tôi gọi với theo:
– Lan… chờ anh chút…
Cô ấy dừng lại, không quay đầu, giọng run run:
– Anh… anh đi đi. Đừng xuất hiện trước mặt mẹ con em nữa.
– Nó… là con anh… đúng không? – Tôi nghẹn giọng.
Lan im lặng rất lâu. Cuối cùng, cô khẽ gật đầu. Nước mắt tôi tuôn ra, nóng hổi, hòa cùng cơn mưa lạnh buốt.
– Tại sao… tại sao em không nói cho anh biết?
– Anh cần gì biết? Ngày đó anh chọn công việc, chọn tự do, còn con, em sẽ tự nuôi… – Giọng cô lạc đi. – Em không muốn nó lớn lên với cảm giác bị bỏ rơi. Nó có quyền tự hào về mẹ nó, ít nhất là như vậy…
Nói rồi, cô kéo con đi thật nhanh. Tôi đứng đó, giữa cơn mưa, nhìn bóng lưng hai mẹ con khuất dần. Cổ họng tôi nghẹn cứng, ngực đau nhói. Hóa ra suốt 9 năm qua, tôi không chỉ bỏ lại người phụ nữ yêu thương mình, mà còn bỏ lỡ cả đứa con trai ruột thịt.
Hôm ấy, lần đầu tiên sau bao năm, tôi òa khóc như một đứa trẻ. Tôi day dứt đến tột cùng. Tiền bạc, địa vị, thành công… hóa ra chẳng có ý nghĩa gì, khi tôi đã mất đi hai người quan trọng nhất trong đời mình.