Mẹ để lại 100 cây vàng cho vợ cũ của tôi – ai ngờ đó là cái b–ẫy cuối cùng bà g–iăng ra trước khi nh–ắm m–ắt

Tôi và vợ cũ ly hôn đã hơn một năm.
Tưởng như mọi o–án h–ận, cay đắng giữa hai người đã khép lại. Tôi đi bước nữa – cưới một người vợ mới hiền lành, biết lo toan, và được mẹ tôi quý như con ruột.

Nhưng rồi, một buổi chiều, mẹ bất ngờ gọi tôi đến bên g–iường b–ệnh.
Bà đặt vào tay tôi một phong bì, trong đó là bản di chúc đã được công chứng, kèm theo vài lời nói khiến tôi sững sờ:

“Sau khi mẹ m-aất, toàn bộ 100 cây vàng mẹ để lại… sẽ thuộc về vợ cũ của con.”

Tôi tưởng mình nghe nhầm.
“Cái gì cơ mẹ? Con đã ly hôn rồi! Cô ta từng đối x-ử t–ệ với con như thế, sao mẹ còn…?”

Mẹ tôi chỉ khẽ mỉm cười, giọng trầm xuống:

“Rồi con sẽ hiểu. Có những món nợ, không phải cứ h–ận là xong.”

Bà m-aất nửa tháng sau đó.
Trong n–ỗi đ–au và r–ối b–ời, tôi vẫn chưa thể nào hiểu được ý mẹ. Nhưng tin về bản di chúc nhanh chóng lan ra, và đúng như tôi lo, vợ cũ của tôi – người đàn bà từng b–ỏ tôi để chạy theo một m-ối làm ăn m–ờ á–m – lập tức xuất hiện.

Sáng hôm làm lễ h–ạ h–uyệt, cô ta cùng hai người đàn ông lạ mặt kéo đến nhà, tay ôm túi to túi nhỏ, nói to trước mặt cả họ hàng:

“Đây là bản di chúc hợp pháp, tôi có quyền nhận toàn bộ số vàng mẹ anh để lại!”

Cô ta h–ùng h–ổ lục tung nhà, kéo cái chum sành dưới gầm giường – nơi mẹ tôi thường cất của quý – và thật sự, vàng chất đầy bên trong.
Cô ta reo lên, vốc từng nắm vàng bỏ vào bao tải, không buồn để ý xung quanh ai đang nhìn.

Nhưng khi mới v–ét được một nửa…
Tiếng còi xe cảnh sát vang lên trước cổng.

Cả đám người ch-eet l-ặng.
Công an ậ–p v–ào, chìa ra lệnh kh–ám x–ét. Một viên trung tá l–ạnh l–ùng nói:

“Chúng tôi đã th–eo d–õi cô từ lâu, liên quan đến đường dây buôn lậu vàng qua biên giới. Cô bị bắt vì hành vi rửa tiền và tàng trữ tài sản phi pháp.”

Tôi chết lặng, nhìn cảnh vợ cũ bị còng tay, bao tải vàng bị niêm phong.
Lúc ấy, tôi mới nhớ lại ánh mắt của mẹ trong giây phút cuối đời – ánh mắt bình thản mà thấu hiểu tất cả.

Sau này, tôi mới biết:
Trong những ngày cuối cùng, mẹ đã âm thầm hợp tác với cơ quan điều tra. Bà biết vợ cũ tôi có liên quan đến việc tuồn vàng lậu về quê, nên giả vờ viết di chúc, dụ cô ta xuất đầu lộ diện để bắt quả tang.

Mẹ đã để lại 100 cây vàng – nhưng không phải để thưởng, mà là để lột mặt kẻ tham lam, cứu con trai thoát khỏi vết nhơ quá khứ.

Tôi quỳ trước bàn thờ, nước mắt rơi xuống, thì thầm:

“Con hiểu rồi, mẹ ạ… Hóa ra 100 cây vàng ấy là cái bẫy cuối cùng – và cũng là tình thương cuối cùng mẹ dành cho con.”