Từ chuyện bị chồng đu;/ổi vì co;n làm v;/ỡ bát, tôi quyết định l;/y h/ô/n

Tôi là Thảo, 35 tuổi, một người mẹ đơn thuần sống trong một căn nhà nhỏ ở ngoại ô Hà Nội. Tôi kết hôn với Nam, chồng tôi, cách đây mười năm. Anh là một nhân viên ngân hàng, luôn bận rộn với những con số và áp lực công việc. Chúng tôi có một cậu con trai 7 tuổi, tên là Bin, một đứa trẻ nghịch ngợm nhưng đáng yêu. Cuộc sống của tôi xoay quanh việc chăm sóc Bin, dạy học bán thời gian tại một trung tâm ngoại ngữ, và cố gắng giữ cho gia đình êm ấm. Nhưng mọi thứ đã thay đổi chỉ vì một chiếc bát vỡ.

Một buổi tối, Bin đang chơi trong bếp thì vô tình làm rơi chiếc bát sứ mà mẹ chồng tôi để lại – một kỷ vật mà Nam luôn trân trọng. Tiếng vỡ vang lên, và trước khi tôi kịp phản ứng, Nam đã lao vào, mặt đỏ gay vì giận dữ. “Cô dạy con kiểu gì mà để nó phá hoại đồ đạc thế hả?” anh quát. Bin sợ hãi, nép sau lưng tôi, còn tôi cố giải thích rằng đó chỉ là tai nạn. Nhưng Nam không nghe. Anh chỉ thẳng ra cửa: “Nếu cô không biết dạy con, thì cút khỏi nhà này đi!” Tôi sững sờ, tim đau như cắt. Chỉ vì một chiếc bát, chồng tôi đuổi mẹ con tôi ra khỏi nhà.

Những ngày sau đó, không khí trong nhà lạnh như băng. Nam không nói chuyện với tôi, chỉ lầm lì đi làm rồi về nhà. Bin trở nên rụt rè, không dám chơi đùa như trước, cứ hỏi tôi: “Mẹ ơi, bố có ghét con không?” Mỗi lần nghe câu hỏi ấy, tôi chỉ biết ôm con vào lòng, nuốt nước mắt. Tôi cố gắng làm lành với Nam, nấu những món anh thích, dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, nhưng ánh mắt anh vẫn lạnh lùng. Có lần, tôi nghe anh nói điện thoại với mẹ anh: “Con mệt mỏi lắm, mẹ ơi. Thảo không làm tròn bổn phận vợ, để Bin phá phách lung tung.”

Tôi bắt đầu tự hỏi, cuộc hôn nhân này còn ý nghĩa gì nữa? Tôi đã hy sinh sự nghiệp giảng viên đại học để ở nhà chăm sóc gia đình, chấp nhận những lời chỉ trích từ mẹ chồng, và luôn cố gắng làm Nam hài lòng. Nhưng chỉ vì một chiếc bát, anh sẵn sàng đuổi mẹ con tôi ra khỏi nhà. Tôi quyết định viết đơn ly hôn. Không phải vì tôi không còn yêu Nam, mà vì tôi không thể sống với một người không tôn trọng mình và con trai.

Tôi âm thầm chuẩn bị mọi thứ: tìm một căn hộ nhỏ để thuê, liên hệ luật sư, và nói chuyện với Bin. Thằng bé khóc, hỏi tôi: “Mẹ ơi, ly hôn là gì? Con không muốn rời xa bố.” Tôi chỉ biết ôm con, hứa rằng dù có chuyện gì, mẹ sẽ luôn ở bên con. Nhưng trong lòng, tôi đau đớn khi nghĩ về tương lai không còn Nam bên cạnh.

Ngày tôi đưa đơn ly hôn cho Nam, anh nhìn tôi với ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa tức giận. “Cô dám ly hôn tôi chỉ vì tôi nóng giận nói vài câu?” anh gào lên. Tôi bình tĩnh đáp: “Nam, không phải vì vài câu nói. Mà vì anh không coi mẹ con tôi là gia đình.” Tôi kể lại tất cả những lần anh vô tâm, những lần anh để tôi một mình đối mặt với áp lực từ mẹ anh, và cách anh sẵn sàng đuổi chúng tôi chỉ vì một chiếc bát. Nam im lặng, nhưng tôi thấy mắt anh đỏ hoe. Anh bỏ ra ngoài, để lại tôi với tờ đơn trên bàn.

Đêm đó, tôi không ngủ được. Tôi lục lại những kỷ niệm xưa: lá thư tình Nam viết cho tôi thời sinh viên, tấm ảnh chúng tôi cười rạng rỡ trong ngày cưới, và cả khoảnh khắc Nam bế Bin lần đầu tiên. Tôi tự hỏi, liệu mình có quá vội vàng? Nhưng rồi tôi nhớ lại ánh mắt lạnh lùng của Nam hôm anh đuổi tôi, và tôi biết mình không thể quay lại.

Sáng hôm sau, Nam trở về, tay cầm một chiếc hộp gỗ cũ kỹ. Anh đặt nó trước mặt tôi, giọng run run: “Thảo, trước khi em quyết định, hãy mở cái này ra.” Tôi ngần ngại, nhưng vẫn mở hộp. Bên trong là những mảnh vỡ của chiếc bát sứ, được Nam cẩn thận dán lại bằng keo vàng theo kiểu kintsugi – nghệ thuật phục hồi đồ gốm của Nhật Bản. “Anh đã tìm cách sửa nó,” Nam nói. “Anh biết anh sai khi nổi nóng. Chiếc bát này không chỉ là kỷ vật của mẹ, mà còn là lời nhắc nhở về những sai lầm của anh.”

Tôi sững sờ. Nam kể rằng chiếc bát là món quà mẹ anh tặng khi bà biết mình mắc bệnh hiểm nghèo. Bà dặn Nam phải trân trọng gia đình, nhưng anh đã quên mất điều đó trong cơn giận. “Anh không muốn mất em và Bin,” Nam nói, giọng nghẹn ngào. Tôi ôm mặt khóc, không biết phải làm gì. Ly hôn hay tha thứ? Tôi đứng giữa lằn ranh của trái tim mình.

Vài ngày sau, tôi đồng ý nói chuyện với Nam một lần nữa trước khi ký đơn. Anh đưa tôi đến một ngôi nhà nhỏ ở ngoại ô, nơi anh nói muốn “cho tôi thấy một điều.” Đó là một căn nhà cũ, tường loang lổ, nhưng bên trong được sửa sang sạch sẽ. Nam dẫn tôi vào một căn phòng, nơi có một bức tranh lớn treo trên tường. Đó là bức chân dung gia đình chúng tôi – tôi, Nam, và Bin – được vẽ từ một bức ảnh cũ. Nhưng điều khiến tôi chết lặng là chữ ký ở góc tranh: “Mẹ chồng.”

Nam kể rằng mẹ anh, trước khi qua đời, đã bí mật vẽ bức tranh này và để lại một lá thư. Trong thư, bà xin lỗi vì từng khắc nghiệt với tôi, và dặn Nam rằng nếu một ngày anh làm tổn thương tôi, hãy đưa tôi đến căn nhà này – nơi bà từng sống những ngày cuối đời, nơi bà nhận ra giá trị của gia đình. “Mẹ nói, nếu anh không sửa được lỗi lầm, anh không xứng làm chồng em,” Nam nghẹn ngào. Hóa ra, chiếc bát vỡ không chỉ là kỷ vật, mà còn là lời nhắc nhở của mẹ anh về tình yêu và sự tha thứ.

Tôi sụp xuống, khóc nức nở. Tất cả những năm tháng tôi nghĩ mẹ chồng ghét mình, hóa ra bà đã âm thầm dõi theo và trân trọng tôi. Nam nắm tay tôi: “Thảo, anh xin lỗi. Anh sẽ thay đổi, vì em, vì Bin, và vì lời hứa với mẹ.” Cú twist ấy khiến tôi nhận ra rằng, đôi khi, những tổn thương trong gia đình không phải để chia cắt, mà để gắn kết chúng tôi lại.

Tôi rút lại đơn ly hôn. Không phải vì bức tranh hay lá thư, mà vì tôi thấy được sự chân thành trong mắt Nam. Anh bắt đầu thay đổi, dành nhiều thời gian hơn cho gia đình, và thậm chí cùng tôi đưa Bin đi công viên mỗi cuối tuần. Chúng tôi chuyển đến căn nhà cũ của mẹ chồng, biến nó thành một tổ ấm mới. Tôi treo bức tranh gia đình lên tường, như một lời nhắc nhở rằng gia đình không phải là nơi không có sai lầm, mà là nơi ta học cách tha thứ.

Mỗi lần nhìn Bin chơi đùa, tôi nhớ lại chiếc bát vỡ. Nó không chỉ là một kỷ vật, mà còn là bài học về tình yêu, sự kiên nhẫn, và sức mạnh của gia đình. Tôi biết, con đường phía trước vẫn còn nhiều thử thách, nhưng tôi tin rằng, chỉ cần chúng tôi nắm tay nhau, không có vết nứt nào là không thể hàn gắn.